Nữ tỷ phú Ida Wood được biết đến với khối tài khản kếch xù. Thế nhưng, cuộc đời bà cũng có nhiều sóng gió và đến cuối đời người phụ nữ này đã phải sống trong nỗi ám ảnh day dứt về tiền bạc.
Chính vì tuổi thơ đầy cơ cực mà cô gái nghèo có nhan sắc này đã bất chấp tất cả bước chân vào thế giới thượng lưu nhưng cuối cùng lại không thể tận hưởng được sự giàu có.
Bà Ida Wood, 93 tuổi, sống ở New York vào những năm 60 và 70, đã qua đời trong căn hộ hai phòng của mình tại khách sạn Herald Square, nơi bà bị cuộc đời xô đẩy phải sống ẩn dật hơn ¼ thế kỷ bởi nỗi kinh hoàng về đói nghèo do cơn hoảng loạn năm 1907 gây ra.
Cái chết của nữ tỷ phú là một sự kết thúc và cũng là sự khởi đầu. Đó là sự kết thúc của một cuộc sống phi thường và bắt đầu của một vụ kiện tụng bất thường.
“Hồng nhan bạc phận”: Chấp nhận làm vợ lẽ, quyết tâm bước vào giới thượng lưu
Ida Mayfield Wood (tên thật là Ellen Walsh) sinh năm 1838 trong một gia đình nghèo ở Anh và lớn lên Massachusetts (Mỹ). Cha bà là Thomas Walsh, người nhập cư Ireland nghèo, mẹ bà lớn lên trong khu ổ chuột ở Dublin. Ellen bỏ nhà ra đi ở tuổi thiếu niên, lấy tên là Ida Mayfield.
Năm 1857, Ida nuôi mộng lớn và tìm cách chen chân vào giới thượng lưu New York ở tuổi 19. Bà đọc những tin đồn trên báo lá cải để tìm cơ hội đổi đời. Lúc đó, bà thấy cái tên Benjamin Wood, 37 tuổi, ông chủ của tờ New York Daily News (hoạt động năm 1860-1900, không liên quan đến tờ New York Daily News ngày nay) và là anh trai của thị trưởng New York, xuất hiện khá thường xuyên. Sau khi biết ông Benjamin Wood có thói trăng hoa dù đã lập gia đình, Ida quyết định trở thành tình nhân của ông.
Ida biết rằng mình chưa bao giờ thuộc về giới thượng lưu New York, tuy nhiên việc gửi lá thư “tự giới thiệu” thì chẳng mất mát gì. Và cơ may đã đến khi ông Wood đồng ý gặp gỡ. Bà tự giới thiệu mình là con gái của Henry Mayfield – một ông chủ nhà máy đường ở bang Luoisiana, còn mẹ là dòng dõi quý tộc Anh.
Benjamin Wood nhanh chóng si mê Ida bởi ngoài xinh đẹp với mái tóc đen nhánh. Không lâu sau, bà bước chân thành công vào cuộc sống giàu sang. Ida cùng Benjamin đến dự các sự kiện của giới thượng lưu New York, từng gặp gỡ Tổng thống Abraham Lincoln và khiêu vũ với Hoàng tử xứ Wales vào năm 1860.
Không rõ Delia – người vợ đầu tiên của Wood – có biết về cuộc tình này không, nhưng khi bà qua đời năm 1867, Wood tái hôn với Ida.
Chồng mê cờ bạc, vợ ám ảnh giữ tiền và đêm định mệnh gõ cửa khách sạn
Đến năm 1907, cuộc khủng hoảng tài chính kéo tới, nàng góa phụ vội vã rút hết tiền trong ngân hàng, bán hết tài sản có giá trị như tranh sơn dầu, nội thất, tượng điêu khắc…
Cuối cùng khi đã yên tâm chuyển hết mọi của cải thành tiền mặt, một đêm nọ Ida Wood đã gõ cửa khách sạn Herald Square cùng với hai người phụ nữ, nói rằng đây là em gái và con gái của mình để trốn thời kỳ suy thoái, bảo vệ khối tài sản kếch xù. Khi lễ tân hỏi bà định ở lại bao lâu, bà trả lời rằng bà không chắc nhưng có thể ở lâu dài nếu thích căn phòng. Từ đó đến 24 năm sau, bà Ida Wood biến mất hoàn toàn vào căn phòng cao cấp và chỉ tái xuất khi em gái qua đời.
Thân phận bất ngờ giải thích tất cả mọi chuyện
Chen lẫn với mùi hôi thối kinh khủng của rác rến bị tích trữ suốt 24 năm là những cục tiền đồ sộ nằm rải rác, và một số món đồ sưu tầm dù ít nhưng cực kỳ quý giá đến từ Tây Ban Nha, Ireland, Ý, Đan Mạch… Mỗi đồ vật đều đủ sức cứu rỗi một số phận trong thời buổi Đại suy thoái.
Vì vậy, không ngạc nhiên khi có hàng trăm người kéo đến nhận bà con với Ida Wood. Tuy nhiên sự nổi tiếng bất ngờ có lẽ quá sức với bà cụ. Bà qua đời vào tháng 3/1932 ở tuổi 94 (một năm sau khi phòng khách sạn được mở).
Tuy vậy, giới chức phải điều tra thật kĩ những người thừa kế hợp pháp của Ida Wood. Nhóm điều tra lục tung các giấy tờ bạc màu từ phòng khách sạn, nghĩa trang ở Massachusetts cho đến một tiệm bánh ở Ireland – nơi bà Ida từng gửi thư liên hệ.
Cuối cùng bí mật chấn động được công khai. “Ida Mayfield” hoàn toàn là một cái tên bịa đặt. Thật ra người phụ nữ này mang tên Ellen Walsh, sinh ra ở Anh trước khi dọn đến bang Massachusetts (Mỹ). Bà có bố là người nhập cư nghèo từ Ireland (không phải chủ nhà máy đường), người mẹ cũng xuất thân từ khu ổ chuột của thủ đô Dublin, vì quá túng quẫn mà di cư sang Mỹ.
Khi Ellen vừa bước sang tuổi thiếu nữ, nàng đã bỏ nhà ra đi, lấy tên là “Ida Mayfield” nghe cho “sang”. Sau đó, nàng dẫn theo 2 người em gái – một là Mary Mayfield (người mất ở khách sạn Herald Square), hai là Emma Wood (sống dưới thân phận con gái của Ida và Benjamin)! Cả hai người em đều qua đời trước Ida. Chồng bà có lẽ đã biết hết mọi chuyện nhưng vì quá yêu mà giữ kín bí mật.
Do đó theo pháp luật, người có cùng huyết thống với nữ tỷ phú Ida Wood lại không mang họ Wood hay họ Mayfield. Trái lại, họ là dòng dõi Ireland mang họ Walsh. Có 10 người nhận được thừa kế, mỗi người 90.000 đô (tương đương với 1 triệu đô ngày nay). Vào thời điểm kinh tế khó khăn, món tiền khổng lồ này quả là những kho báu từ trên trời rơi xuống!
Về phần Ida Wood, sau khi biết được tuổi thơ khốn khó, phải “tha phương cầu thực” từ nhỏ, người ta mới hiểu nổi những việc làm táo tợn của bà: từ quyến rũ đàn ông giàu có, ám ảnh đến “phát điên” về tiền bạc và phải sống ẩn dật gần 1/4 thế kỉ.
Nhưng bên cạnh là một “thiên tài lừa đảo”, Ida và Benjamin thật sự có tình cảm với nhau. Có lẽ ông cụ sẽ vui lòng chờ bà trên thiên đường – bất chấp Benjamin là người ưa sạch sẽ mà bà Ida gần như không tắm suốt mấy chục năm cuối đời. Dẫu vậy, theo tài liệu cho biết, Ida vẫn dùng nước rửa mặt cao cấp hàng ngày giúp da mặt láng mịn đáng kinh ngạc dù ở tuổi 93. Đó lại là một cú sốc khác cho các nhân viên khách sạn vào ngày mà bà cụ gào lên và mở tung cửa phòng…
Với tất cả sự kì dị và những bí mật động trời, Ida Wood được xem là người ẩn dật nổi tiếng nhất nước Mỹ trong suốt thế kỉ 20.