Manchester United dưới triều đại của HLV Ole Gunnar Solskjaer đã hoạt động vô cùng tích cực trên TTCN, nhưng thực tế, không có quá nhiều bản hợp đồng được đánh giá là thành công đã được chiến lược gia người Na Uy ký kết. Trong số đó, có thể nói quyết định bán đi Romelu Lukaku là một trong những thương vụ đúng đắn hiếm hoi được thực hiện dưới thời Solsa.
Ngay trong kỳ chuyển nhượng đầu tiên trên cương vị thuyền trưởng của Quỷ đỏ, Solskjaer đã không ngần ngại tống tiễn Lukaku khỏi Old Trafford, mặc cho việc Man Utd không còn lại bất kỳ sự lựa chọn thực sự đáng tin cậy nào cho vị trí tiền đạo cắm. Đổi lại, Man Utd thu về được 74 triệu bảng từ Inter Milan – mức phí chuyển nhượng cao thứ hai từ việc bán đi cầu thủ trong lịch sử CLB, chỉ kém Cristiano Ronaldo.
Trên thực tế, Solskjaer đã bị chỉ trích mạnh mẽ ngay trong mùa giải đầu tiên Lukaku rời khỏi Old Trafford. Vì dưới màu áo Inter Milan, chân sút người Bỉ đã bất ngờ bùng nổ mạnh mẽ và được đánh giá như một trong những tiền đạo cắm xuất sắc nhất châu Âu, ghi được 34 bàn sau 51 lần ra sân trên mọi đấu trường. Và bước sang mùa giải kế tiếp, Lukaku vẫn giữ được phong độ ấn tượng với 30 bàn sau 43 trận.
Trước sự thăng tiến vượt bậc của Lukaku, người ta đã nghĩ về viễn cảnh anh sẽ trở lại Premier League và chứng minh rằng Solskjaer đã sai lầm khi đã tàn nhẫn đẩy mình khỏi Old Trafford. Nhưng không, người đã mắc sai lầm với Lukaku rốt cuộc lại là… HLV Thomas Tuchel, bởi sau 23 lần ra sân tại Premier League, toàn bộ đóng góp của Lukaku đối với Chelsea chỉ được gói gọn trong 5 bàn thắng.
Với Man Utd, rõ ràng là Solskjaer đã hoàn toàn đúng đắn khi sớm bán đi Lukaku, khi mà hợp đồng giữa hai bên vẫn còn thời hạn khá dài và họ có thể thu về khoản phí chuyển nhượng cao nhất có thể từ ngôi sao này. Hơn thế nữa, việc chia tay Lukaku còn tạo điều kiện tốt nhất cho Solsa phát triển những chân sút khác trên hàng công của Quỷ đỏ, mà ngay trong mùa giải 2019/20, họ đã trở thành ‘mũi đinh ba’ đáng gờm bậc nhất châu Âu.
Marcus Rashford (22 bàn, 11 kiến tạo), Anthony Martial (22 bàn, 8 kiến tạo) và Mason Greenwood (16 bàn, 5 kiến tạo) thực sự là cơn ác mộng của bất kỳ đội bóng nào tại Premier League trong mùa bóng năm ấy. Nhưng đáng tiếc, họ đã không tìm thấy sự ổn định và thay nhau sa sút, thậm chí sự nghiệp của Greenwood còn đang đứng trên bờ vực sụp đổ.