Vô danh nhất: Rigobert Song, Czesław Michniewicz
Dù được dẫn dắt một đội tuyển quốc gia tại World Cup nhưng hai HLV này dường như chưa làm được gì trong sự nghiệp. Rigobert Song mới trở lại Cameroon năm nay và từng gây chú ý khi phải vật lộn để phát âm một số tên của các cầu thủ của mình. Michniewicz cũng chỉ mới có 9 trận trong nhiệm kỳ của mình, bao gồm trận thua nhục nhã 1-6 trước Bỉ.
Cần xem xét thêm: Murat Yakin, Otto Addo, Walid Regragui
Yakin chưa làm được quá nhiều với Thụy Sĩ nhưng đủ để được xếp vào nhóm này. 2 trận hòa với Ý và 1 chiến thắng trước Bồ Đào Nha chắc chắn là kết quả đáng tự hào, nhưng cả Yakin và Thụy Sĩ đều chưa cho thấy sự hứng khởi trước thềm World Cup.
Trong khi đó, Addo của Ghana cũng cần thêm thời gian để xem xét. Trường hợp của Regragui càng lạ hơn khi ông mới có 3 trận với Morocco, dù họ đã thắng 2 và hòa 1 nhưng chừng đó vẫn là quá ít để đánh giá.
Tầm trung: Hajime Moriyasu, Gregg Berhalter, Jalel Kadri, Paulo Bento, Graham Arnold, Luis Fernando Suarez
Moriyasu của Nhật Bản đưa đội tuyển của ông đứng thứ hai ở vòng loại sau Ả Rập Xê-út và chịu thất bại trong trận chung kết AFC Asian Cup 2019. Berhalter của Mỹ gây tranh cãi hơn. Ông đã dẫn dắt đội tuyển của mình đến các chức vô địch CONCACAF Gold Cup và CONCACAF Nations League nhưng Hoa Kỳ lại đang dần mất đi vị thế bá chủ ở Bắc Mỹ.
Kadri của Tunisia vô danh trên đấu trường thế giới, nhưng ông đã đến Qatar với chiến thắng play-off thực dụng trước Mali. Về phần Bento, ông đã giúp Hàn Quốc chơi một thứ bóng đá đáng xem và có thành tích tổng thể là 34 trận thắng, 12 trận hòa và chỉ 7 trận thua.
Đối với Arnold bây giờ, mục tiêu duy nhất sẽ là giúp Australia giành được nhiều điểm ở Qatar. Và cuối cùng, Tiermaker của Costa Rica, Suarez, mới chỉ thua một lần vào năm 2022.
Bị đánh giá thấp hơn khả năng: Herve Renard, Rob Page, John Herdman, Dragan Stojkovic, Felix Sanchez
Renard đã dẫn dắt Zambia đến danh hiệu AFCON lịch sử vào năm 2012, trước khi giành được chiếc cúp tương tự cho “Thế hệ vàng” của Bờ Biển Ngà sau khi họ đã không lên ngôi trong nhiều thập kỷ, vì vậy công bằng mà nói rằng Renard không nhận được sự ca thưởng mà ông xứng đáng.
Điều tương tự cũng xảy ra với Page, người đã không được khen ngợi đủ nhiều khi dẫn dắt Xứ Wales lọt vào vòng loại trực tiếp EURO 2020 và dự World Cup đầu tiên của họ kể từ năm 1958.
Herdman đã dẫn dắt tuyển nữ New Zealand đến hai kỳ World Cup nữ của FIFA, sau đó tiếp tục thành công với tuyển nam Canada, giúp quốc gia này tăng từ vị trí từ 72 lên 33 trong Bảng xếp hạng thế giới của FIFA và có suất dự World Cup đầu tiên sau 36 năm.
Sanchez đưa Qatar vươn lên trên ở cấp độ quốc tế như một thế lực mới nổi, đưa họ đến vinh quang AFC Asian Cup vào năm 2019. Cuối cùng là Stojkovic của Serbia, đội bóng của ông đã đứng đầu bảng vòng loại World Cup, nơi có Bồ Đào Nha, thắng 6/8 trận và không thua một lần nào.
Nhóm đáng tin cậy: Fernando Santos, Carlos Queiroz, Gerardo Martino, Gustavo Alfaro, Diego Alonso
Santos đã giúp Bồ Đào Nha giành EURO 2016 nhưng bị đẩy xuống một bậc vì có cảm giác như ông đang cố gắng làm hài lòng tất cả những tên tuổi lớn trong đội hình của Bồ Đào Nha. Queiroz cũng đáng tin trên ghế nóng Iran với tư cách là người quản lý lâu nhất trong lịch sử của họ và là huấn luyện viên duy nhất đã dẫn dắt họ đến các vòng chung kết World Cup liên tiếp.
Martino đôi khi không phải là một nhân vật nổi tiếng tại Mexico, nhưng đây vẫn là người đã lọt vào trận chung kết Copa America với Argentina và Paraguay. Alfaro đã làm được một số công việc xuất sắc với tư cách là huấn luyện viên Ecuador, dẫn dắt quốc gia này đến vị trí thứ tư ở vòng loại World Cup Nam Mỹ. Alonso của Uruguay có thể chỉ cầm quân 9 trận đấu nhưng có thành tích ấn tượng 7-1-1.
Huấn luyện viên hàng đầu: Gareth Southgate, Roberto Martinez, Kasper Hjulmand, Aliou Cisse, Zlatko Dalic, Tite, Lionel Scaloni
Southgate là huấn luyện viên thành công thứ hai của đội tuyển Anh trong lịch sử, dẫn dắt Tam sư vào bán kết World Cup 2018 và chung kết EURO 2020. Không quá khác biệt là trường hợp của Martinez, nhưng ông vẫn chưa thể có cúp với “Thế hệ vàng” của Bỉ.
Hjulmand đã cùng Đan Mạch đứng đầu bảng vòng loại World Cup của họ với 9/10 trận thắng, ghi 27 và chỉ để thủng lưới 3. Cisse dẫn dắt Senegal đến các trận chung kết AFCON liên tiếp và giành danh hiệu đầu năm nay, trước khi đánh bại Ai Cập để có vé đến Qatar.
Dalic dẫn dắt Croatia đến với trận chung kết World Cup 2018 đầu tiên của họ. Tite là trường hợp khó xử, nhưng ông vẫn chưa đến trình độ của những HLV nằm trong nhóm đầu tại World Cup này.
Đẳng cấp thế giới: Louis van Gaal, Didier Deschamps, Luis Enrique, Hansi Flick
Đội hình Ajax vô địch Champions League năm 1995 của Van Gaal là một trong những đội bóng vĩ đại nhất của kỷ nguyên bóng đá hiện đại, chưa kể đến các danh hiệu Bundesliga, La Liga, Eredivisie, FA Cup, Copa del Rey và Intercontinental Cup.
Deschamps đã cùng Pháp vô địch thế giới và sau đó vô địch UEFA Nations League, lọt vào trận chung kết EURO 2016 và trước đó cũng dẫn dắt AS Monaco vào chung kết Champions League.
Enrique đã dẫn dắt Barcelona đến một cú ăn ba lịch sử, chứng kiến câu lạc bộ đạt đến những đỉnh cao chóng mặt mà chỉ có thời đại Pep Guardiola mới sánh được. Những gì Flick đạt được tại Bayern Munich là phi thường và ông đang có một khởi đầu vững chắc với Die Mannschaft.