Khác Thái Lan, giải VĐQG của chúng ta đã nghỉ từ 4 tháng trước để các thầy trò ông Park Hang Seo dồn sức vào những trận đấu ở vòng loại thứ 3 World Cup và cả SEA Games được tổ chức ngay trên đất Việt Nam. Ngoài ra, ngoại trừ trường hợp của Quang Hải không thể triệu tập, ông Park đã gọi 3 cầu thủ tốt nhất ở ĐTQG cho hội thao lần này (Tiến Linh, Hoàng Đức, Hùng Dũng). Nói tóm lại, VFF đã tạo điều kiện tối đa cho U23 Việt Nam bảo vệ thành công tấm huy chương vàng SEA Games.
Để rồi, kết thúc 120 phút trước U23 Malaysia, Việt Nam đi tiếp với bàn thắng duy nhất của Tiến Linh, trung phong chất lượng có thể nói là duy nhất của bóng đá chúng ta thời điểm này. Sau tiếng còi mãn cuộc, máy quay truyền hình bắt được cảnh ông Park gục mặt xuống ghế, không lộ bất kỳ nụ cười nào. Tiến Linh, chàng trai vàng của bóng đá Việt Nam trong mấy năm qua cũng không cười. Anh vỗ tay vài cái vào trán mình như thể vừa thoát khỏi địa ngục.
Thực tế, nếu để thua trận đấu này, đó sẽ là một thảm họa thực sự đổ lên đầu các cầu thủ và ông Park sau những kỳ vọng cực lớn từ NHM và lãnh đạo cấp cao. Người ta đã thấy điều đó manh nha sau những trận thua ở vòng loại World Cup và mới nhất sau trận thua ở Bán kết AFF Cup trước người Thái.
Chiến lược gia người Hàn Quốc từng chia sẻ: “Người Việt Nam thích bóng đá nhưng đó là thứ bóng đá chiến thắng.”
Rõ ràng câu nói đó đã lộ rõ hạn chế kiểu tư duy “nhiệm kỳ” và “bệnh thành tích” của bóng đá Việt Nam nói riêng và đời sống thể thao Việt Nam nói chung.
Chúng ta cần biết, khi mà trái bóng SEA Games đang lăn, giải VĐQG Thái Lan và Malaysia vẫn đang diễn ra. U23 Malaysia thậm chí không gọi bất cứ cầu thủ quá tuổi nào đến Việt Nam lần này.
Dĩ nhiên, vô địch SEA Games luôn mang lại cảm xúc vô bờ cho các cầu thủ và NHM. Tuy nhiên, muốn phát triển bóng đá Việt Nam lâu dài, có lẽ các lãnh đạo cấp cao cần bớt nặng lòng về sân chơi này. Huy chương vàng đã có, bảo vệ thành công tấm huy chương vàng cũng có thể sẽ làm được, nhưng sau đó ta nhận được gì.
Là một giải đấu mà các đàn anh quá tuổi “gánh” các đàn em, là một ông Park bị chê là “thiếu bài”. Trong thể thao, vượt qua chính mình mới là điều khó nhất. Việt Nam đã vượt vũ môn trong 5 năm qua, giờ là lúc chúng ta không được thỏa hiệp với thành công, với căn bệnh thành tích.