Vòng 16 đội của World Cup 2022 đã mở ra với một trận đấu đầy tính giải trí nhưng cũng không kém thú vị về mặt chiến thuật. Hà Lan đã thắng với đẳng cấp nhỉnh hơn nhưng họ không phải là không có điểm yếu. Chỉ đơn giản là Mỹ đã không thể tận dụng thành công.
Điểm yếu của Hà Lan
Louis van Gaal mang tới World Cup 2022 một màu sắc rất giống với World Cup 2014. Cũng là sơ đồ 3-4-1-2, cũng là cách chơi dựa nhiều vào khả năng xử lý độc lập và tấn công nhanh của số ít cầu thủ tuyến trên và bố trí một kèm một với các tiền vệ trung tâm của đối thủ.
Gần như trong mọi tình huống mở đầu pha phòng ngự, Davy Klaasens sẽ theo sát Tyler Adams, Frenkie de Jong ở gần Yunus Musah còn Marten De Roon sẽ đeo đuổi Weston McKenzie. Các tiền vệ của Mỹ cũng rất chủ động rời khỏi không gian hoạt động thông thường nhưng bộ ba Hà Lan cũng sẵn sàng theo sát.
Do tính chất đảm bảo chắc chắn cho công tác phòng ngự, Hà Lan thường không đẩy 2 cầu thủ chạy cánh Denzel Dumfries và Daley Blind lên cao ngay từ đầu. Thay vào đó, họ hợp với 3 trung vệ thành một hàng thủ 5 người để đảm bảo số lượng so với bộ ba tấn công bên phía tuyển Mỹ.
Thế nên, sơ đồ chiến thuật của Hà Lan vô tình để lộ ra không gian nhận bóng tương đối thoải mái cho Antonee Robinson và Sergino Dest. Hai hậu vệ biên của Mỹ có không gian và thời gian để nhận bóng, từ đó dễ gây xô lệch hàng thủ của Hà Lan.
Ví dụ, nếu Robinson nhận bóng và Dumfries bước lên để gây áp lực, Pulisic sẽ sẵn sàng thực hiện đường chạy để nhận cú thả bóng theo chiều dọc, từ đó có cơ hội một đối một với Jurrien Timber.
Còn trong trường hợp nếu Dumfries tập trung vào Pulisic, thay vào đó tiền vệ trung tâm Marten De Roon bước lên, thì De Roon sẽ bỏ lại tiền vệ trung tâm mà mình đang theo kèm, có thể là McKenzie hoặc Musah.
Còn trong trường hợp có sự bối rối về việc ai sẽ phụ trách nhân tố tự do bên phía Mỹ thì sao? Sergino Dest đã mang tới một câu trả lời ở phút thứ 44 của trận đấu khi anh cầm bóng đột phá trực tiếp vào vùng cấm của Hà Lan.
Thế nhưng suy cho cùng, có lẽ phong độ hoặc đẳng cấp của Mỹ là không đủ để chuyển hóa điểm yếu của đối thủ thành bàn thắng. Mỹ liên tục áp sát được vùng cấm địa nhưng không thể tạo ra những cú dứt điểm hoặc là xử lý quá kém duyên.
Hà Lan sơ hở nhưng Mỹ còn “lộ” hơn
Lại nói về những điểm yếu, nếu như Hà Lan là khoảng trống ở ngoài biên tuyến trên thì Mỹ thậm chí còn “lộ” kinh khủng hơn.
Ví dụ, ở bàn thắng đầu tiên là những bước chạy đến mức hời hợt của tiền vệ trụ đội trưởng Tyler Adams dẫn tới pha dứt điểm hầu như không bị truy cản của Memphis Depay.
Cũng tương tự như vậy, ở bàn thắng thứ hai do Daley Blind lập công, các tiền vệ của Mỹ cũng hoàn toàn bỏ trống không gian trước mặt đường ngang hàng phòng ngự trong khi đó Sergino Dest thậm chí không hề có cái liếc nhìn nào để ý tới Blind băng cắt từ góc xa.
Bàn thứ ba cũng lại là một dấu hỏi về sự tập trung và cảm quan của hàng phòng ngự Mỹ khi họ xoay gần như toàn bộ thân thể hướng về phía bóng. Không một ai mở người ra để có thể quan sát được Denzel Dumfries thoải mái xin bóng nơi góc xa.
Trong một trận đấu loại trực tiếp, mọi sai lầm đều có thể phải trả giá và cái giá Mỹ phải trả là quá đắt. Không tận dụng được điểm yếu của đối thủ và liên tục mắc lỗi về sự tập trung trong phòng ngự, họ rõ ràng xứng đáng nhận thất bại.
Dù vậy với những gì đã thể hiện trong nỗ lực đưa bóng lên, tìm kiếm người tự do để lên bóng vẫn thể hiện rằng đâu đó, tập thể này của Mỹ còn những tiềm năng tiến bộ hơn. Độ tuổi của họ vẫn còn trẻ. 4 năm nữa, với tư cách chủ nhà, tuyển Mỹ được kỳ vọng sẽ tiến bộ hơn.