Bất kỳ ai từng chơi bóng đá đều từng ở trong những phòng thay đồ như thế. Sàn gạch trầy xước, mùi thuốc khử trùng bốc lên từ mắt cá chân. Những dãy tủ khóa màu xám hẹp mà bạn cần có chìa khóa của riêng mình, những cánh cửa cứng đơ sau nhiều năm bị đóng sầm vài phút trước khi trận đấu bắt đầu, và một hoặc hai chiếc mất hoàn toàn. Những chiếc ghế xếp thành hàng gần đến mức bạn phải khó khăn để ngồi xuống đối diện với đồng đội sau một trận đấu.

Một cánh cửa tủ khóa đang mở ở phía xa: của tôi. Trong bóng tối của phòng thay đồ, màu trắng rực rỡ của chiếc áo thi đấu Real Madrid treo trên đó tỏa sáng, giống ánh đèn sân khấu chiếu vào nó. Quần đùi và tất được gấp gọn gàng bên dưới băng ghế. Tôi chỉ có một mình. Tôi dành thời gian thay đồ. Cánh cửa khép hờ dẫn ra sân tập. Cạnh đó có một chiếc gương soi toàn thân được bắt vít vào tường.

Tôi nhìn anh chàng trong gương từ trên xuống dưới. Dải Real toàn màu trắng dường như khiến tôi trông to lớn hơn. Tôi bắt gặp âm thanh của những giọng nói hào hứng. Đột nhiên tôi nhận ra rằng tôi đang nhìn vào tương lai của mình.

Có một sự hài lòng rung động chẩm gáy. Tôi đây. Trên thực tế, chúng tôi ở đây, tại Madrid, gần 24 giờ, đủ lâu để gia đình Beckham bắt đầu cuộc sống mới. Hợp đồng với Manchester United của tôi hết hạn vào ngày cuối cùng của tháng 6/2003 và tôi ký tên tại Madrid vào ngày đầu tiên của tháng 7. Hôm nay, ngày 2/7, cuộc phiêu lưu với Real bắt đầu.

Real để dành ấn tượng lớn khi bước ra sân

Tôi biết từ thời điểm hạ cánh lúc một giờ rưỡi chiều thứ ba (1/7) rằng mỗi phút đều quan trọng. Có gia đình bên cạnh đồng nghĩa với việc Madrid sẽ có ấn tượng đầu tiên đúng đắn về tôi: một cầu thủ bóng đá, một người chồng và người cha. Romeo, mới chín tháng tuổi, ở lại Anh với bố mẹ của Victoria, nhưng tôi có Victoria đi cùng, cả Brooklyn nữa. Và mẹ tôi, người đồng ý nhận công việc chăm sóc đứa trẻ 4 tuổi.

6 chiếc mô tô cảnh sát vây quanh chúng tôi trên đường từ sân bay về bệnh viện, nơi tôi thực hiện cuộc kiểm tra sức khỏe. Cuối ngày, tôi mới nhận ra, không chỉ có cảnh sát và báo chí, mọi người ở Madrid đều lái xe theo xe tôi như thể họ đang theo đuổi vị trí xếp đầu trong giải Grand Prix Tây Ban Nha.

 - Bóng Đá

Beckham sát cánh cùng các danh thủ hàng đầu trong màu áo Real Madrid. Khi đó, truyền thông gọi đội bóng này là Los Galacticos – Dải Ngân Hà, vì trong đội bóng toàn ngôi sao.

Victoria, Brooklyn và mẹ được đưa đi xem xét một số bất động sản mà người của Real nghĩ rằng chúng tôi có thể quan tâm. Trong khi đó, tôi có một cuộc hẹn tại bệnh viện La Zarzuela với bác sĩ của Real, Alfonso del Corral. Ông ấy đặc biệt quan tâm đến cổ chân trái và cổ tay phải của tôi. Các bác sĩ chuyên khoa, nhân viên, bệnh nhân ngỏ lời xin chụp hình và chữ ký, tất cả rất thoải mái.

Các bác sĩ được cung cấp đầy đủ hồ sơ bệnh án của tôi trong 15 năm ở Old Trafford và tôi chắc rằng họ nghiên cứu kỹ lưỡng. Senor (Ngài) Corral biết chính xác những gì ông đang tìm kiếm. Và đủ vui khi tìm thấy nó. Tôi đến khách sạn Tryp Fenix để gặp Victoria, Brooklyn và mẹ. Tôi nghĩ những người hâm mộ tụ tập bên ngoài Fenix đều háo hức về Victoria cũng như về cầu thủ bóng đá mới của thành phố.

Những chiếc xe quay lại lúc 5 giờ để đưa chúng tôi đến Santiago Bernabeu. Dãy nhà văn phòng trong SVĐ trông giống như bất kỳ dãy văn phòng nào trong các tòa nhà hiện đại ở châu Âu. Tất cả đều rất đơn giản. Không có gì hoành tráng. Tôi thích điều đó: Real để dành ấn tượng lớn khi bước ra sân.

Jose Angel Sanchez, Giám đốc Tiếp thị, đón tôi, dẫn tôi đến giới thiệu với Giám đốc Bóng đá Jorge Valdano. Ông ấy có lẽ là người chịu trách nhiệm cao nhất, cùng với Chủ tịch Florentino Perez trong việc đưa tôi đến Madrid. Tôi không biết Senor Valdano bao nhiêu tuổi nhưng ông ấy vẫn có thể hình và năng lượng của một cầu thủ quốc tế và một nụ cười tuyệt vời. Ông ấy là một trong số ít người ở CLB không nói được chút tiếng Anh nào, điều đó đối với tôi cũng ổn. Hai chúng ta ngang tài ngang sức phải không?

Senor Valdano dẫn tôi vào văn phòng HLV. Carlos Queiroz đứng dậy từ sau chiếc bàn. Thật bất ngờ khi nhìn thấy ông ấy. Tôi biết tất cả về việc Real giải phóng Vicente del Bosque. Tôi cũng biết Carlos rời MU để thay thế Vicente del Bosque. Nhưng tôi không nhận ra rằng Carlos ở Bernabeu rồi. Đó là một khoảnh khắc an tâm. Chúng tôi ôm nhau. Hai người cũ MU tái hợp, hai người mới ở Real.

Senor Perez, một người vĩ đại khiêm tốn

Giám đốc Tiếp thị Sanchez tiếp tục là hướng dẫn viên của tôi. “Và đây là nơi các khách du lịch không bao giờ được vào”, anh ấy nói, mở toang cánh cửa phòng thay đồ. Trên mỗi cánh cửa tủ đều có hình ảnh của cầu thủ Real, từ băng ghế cho đến trần nhà. Tôi lại cảm thấy mình giống như đối thủ khi nhìn thấy hình tất cả bọn họ, gần như bằng kích thước người thật: Raul, Figo, Ronaldo, Zidane, Roberto Carlos và những người khác.

 - Bóng Đá

Beckham và chủ tịch Perez ký hợp đồng vào ngày 1/7/2003.

Florentino Perez đã đến. Chúng tôi nói chuyện qua điện thoại nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp Chủ tịch của Real Madrid. Ở Tây Ban Nha, người đứng đầu một CLB bóng đá được bầu chọn bởi những hội viên CLB đó.

Ông Perez có một công ty xây dựng khổng lồ, một trong những công ty lớn nhất ở châu Âu. Ông ấy là vua của vương quốc bóng đá lớn nhất thế giới. Nhưng ông không cần bất kỳ thứ gì đeo trước ngực như một dấu hiệu nhận biết. Những người đàn ông lớn luôn có một sự khiêm tốn nhất định về họ.

Bạn có thể biết Chủ tịch của Real quan trọng như thế nào, và ông ấy được đánh giá cao như thế nào, từ sự tôn trọng của những người xung quanh. Ông ấy sẽ không bao giờ tự mình nói với bạn về những điều đó. Perez chào đón tôi, Victoria, Brooklyn và mẹ tới Madrid. Chúng tôi đi sang phòng họp. Mọi người trong CLB tập trung dọc theo một bên của chiếc bàn dài.

Chúng tôi ngồi nửa bên kia chiếc bàn, Perez ở bên trái tôi, Victoria ở bên phải. Giấy tờ đang bày ra trước mặt chúng tôi, hai bộ ngay ngắn trên mặt bàn gỗ sồi nhạt. Victoria tặng tôi một cây bút mới rất đẹp để ký trước khi chúng tôi rời nước Anh. Nàng cũng chọn một cây bút tặng Chủ tịch, được gói rất đẹp.

Trước khi chúng tôi có thể làm bất cứ điều gì, ông ấy với tay qua bàn và nhặt một cây bút bi còn sót lại từ cuộc họp trước. Và ông ký. Tôi cũng ký. Văn bản hoàn thành. Perez mở gói quà của mình. Ông ấy cầm cây bút lên mỉm cười: “Tôi sẽ giữ cái này cẩn thận cho đến khi chúng ta ký hợp đồng tiếp theo, cảm ơn”. Tôi cũng mỉm cười.

Nguồn: giaitri.thoibaovhnt.com.vn | Copy Link