Phân tích viên mảng tài chính bóng đá Kieran Maguire cho biết, giá trị cổ phiếu Manchester United đã tăng 17% (gần 400 triệu bảng) chỉ ít giờ sau khi nhà Glazers công bố kế hoạch bán CLB. Sau 17 năm “làm khổ” nửa đỏ thành Manchester lẫn người hâm mộ, các doanh nhân người Mỹ đã có ý định rút lui để nhường chỗ cho các nhà đầu tư khác.
Công ty môi giới Raine được nhà Glazers chỉ định làm cố vấn tài chính. Đây cũng là tập đoàn từng giúp Todd Boehly có được Chelsea. Ngay lập tức, những tỷ phú Ả-Rập đã nhúng tay. Các báo cáo từ Arabian Business cho biết, một thương vụ 10,6 tỷ USD hoàn toàn có thể xảy ra nếu nhà Glazers chấp nhận buông bỏ hoàn toàn Quỷ đỏ.
Khi giới Ả-Rập bắt đầu lấn sân sang bóng đá, người hâm mộ thường lầm tưởng rằng những tỷ phú này chỉ biết rót tiền, không hề can thiệp vào chuyên môn. Dù vậy, nếu nhìn những gì Abu Dhabi City Football Group đã làm trong 14 năm qua, Manchester United có quyền kỳ vọng sẽ bắt kịp người hàng xóm ồn ào đã lấn lướt mình trong suốt 7 mùa giải qua.
Đội chủ sân Etihad bắt đầu từ việc mang về các ngôi sao tầm trung, giống như cách Newcastle United đang làm. Bởi lẽ, chẳng ai dám nghĩ về chuyện “một bước lên mây” tại giải đấu tầm cỡ và khốc liệt như Premier League. Mãi đến khi tìm được 2 HLV giỏi là Roberto Mancini và Manuel Pellegrini, nửa xanh thành Manchester mới đánh dấu sự vươn lên của mình.
Sẽ không ngoa khi nói rằng, những Sergio Aguero, David Silva hay Yaya Toure xứng đáng liệt vào hàng huyền thoại và là các cầu thủ đặt nền móng cho sự thống trị của The Citizens. Để rồi khi Pep Guardiola đến, ông biến đội chủ sân Etihad thành CLB mạnh nhất xứ sương mù, với lối đá vừa đẹp mắt, vừa hiệu quả và mê hoặc lòng người.
Chẳng ngôi sao nào không muốn đến Manchester City, kể cả cầu thủ có mối quan hệ rất mật thiết với Manchester United là Erling Haaland. Ngược lại, Quỷ đỏ lại đầu tư hời hợt, không có định hướng rõ ràng và giới chủ can thiệp quá nhiều vào khâu chuyển nhượng. Cho nên, dù chi hơn 1 tỷ bảng trong gần 1 thập kỷ, Quỷ đỏ vẫn chưa một lần chạm tay vào chức vô địch quốc nội.
Thế nhưng, những gì Ahu Dhabi City Football Group làm được không chỉ dừng lại ở đó. Tập đoàn này góp phần đầu tư vào sân bãi, giúp Manchester City sở hữu Etihad Campus – trung tâm huấn luyện số 1 thế giới. Trung tâm hơn 323.000 mét vuông này có tới 16 sân tập lớn nhỏ, 3 phòng gym, 6 phòng hồi phục và hàng loạt phòng hồi phục chức năng.
Trong khi đó, mãi đến khi HLV Erik ten Hag đến và đưa ra yêu cầu khắt khe, Manchester United mới chịu chi để tân trang Carrington cũng như cải thiện cơ sở hạ tầng. Nhìn từ điều đó để thấy rằng, việc Cristiano Ronaldo khẳng định Manchester United đi sau các đội bóng khác từ 2 – 3 năm không phải là nhận định chủ quan, mang tính công kích.
Điều thú vị nhất giới chủ Ả-Rập mang lại cho Manchester City là những đội bóng “anh em”. Ngoài The Citizen, có tới 10 cái tên khác tính trên toàn cầu đã gia nhập đại gia đình City Football Group gồm New York City (Mỹ), Melbourne City (Australia), Girona (Tây Ban Nha), Lommel (Bỉ), Troyes (Pháp), Montevideo (Uruguay), Sichuan Jiuniu (Trung Quốc), Mumbai City (Ấn Độ), Yokohama F.Marinos (Nhật Bản) và rất có thể tiếp theo sẽ là Palermo tại Italia.
Những cái tên kể trên nếu không trở thành thế lực, cũng đã thoát khỏi cảnh dặt dẹo, mất phương hướng. Quan trọng hơn, các CLB này được xem như sân sau, vừa giúp Manchester City mở rộng mạng lưới trinh sát và cũng có thể mượn nhiều cầu thủ trưởng thành từ lò Manchester City để cải thiện chất lượng đội hình. Hơn cả một thương hiệu, Abu Dhabi City Football Group đã tạo ra đế chế bóng đá tầm cỡ thế giới.
Nếu thực sự được tiếp quản bởi giới chủ Ả-Rập, Manchester United sẽ nhanh chóng lấy lại vị thế của một đội bóng hàng đầu. Bởi lẽ, Quỷ đỏ đã có nền tảng, đồng thời là một trong những CLB giàu truyền thống nhất thế giới. Điều nửa đỏ thành Manchester cần nhất vào lúc này chính là một người chủ vừa có tâm, vừa có tầm và thực sự muốn đầu tư cho bóng đá.