Hậu vệ 30 tuổi này cũng không thể chơi cho Manchester United ở Premier League vào lúc này vì đã bị loại khỏi đội hình đăng ký. Anh có thể được bổ sung vào tháng Giêng, nhưng điều đó sẽ rất khó xảy ra khi anh đã không thể đá chính liên tục kể từ tháng 5 năm 2019.
Hết hợp đồng ở Old Trafford vào mùa hè, có thể Jones đã chơi trận cuối cùng cho Quỷ đỏ. United có lựa chọn gia hạn hợp đồng của anh thêm 12 tháng, nhưng sau hơn 2 năm chấn thương, có khả năng một cầu thủ từng được các huấn luyện viên như Sir Alex Ferguson, Fabio Capello và Southgate ca ngợi sẽ lặng lẽ ra đi.
Quay trở lại năm 2011, Ferguson rất muốn ký hợp đồng với Jones từ Blackburn Rovers, đến nỗi ông đã đưa anh tham gia một kỳ nghỉ gia đình ở miền nam nước Pháp. Chiêu thức đã hoạt động hiệu quả, và bất chấp sự cạnh tranh từ Liverpool, Chelsea và Arsenal, M.U đã đồng ý một thỏa thuận trị giá hơn 16 triệu bảng.
Lần đầu tiên Jones thu hút sự chú ý của Ferguson là vào 18 tháng trước đó khi Blackburn đánh bại đội U18 của M.U – đội bóng bao gồm Paul Pogba – ở vòng 5 FA Youth Cup. Và Ferguson đã bị thuyết phục khi ông xem Jones chơi cho đội 1 của Blackburn trong trận thua 1-7 tại Old Trafford. Ferguson đã chứng kiến một cầu thủ 18 tuổi hét vào mặt các đồng đội hơn anh 10 tuổi. Một trong số đó là Michael Salgado, hậu vệ kỳ cựu từng chơi hơn 300 trận cho Real Madrid và 2 lần vô địch Champions League. Nếu Jones đủ tự tin để mắng mỏ Salgado, Ferguson quyết định, anh sẽ ổn khi bước vào phòng thay đồ của Man United, nơi có những tên tuổi như Rio Ferdinand, Ryan Giggs và Wayne Rooney. Ông đã đúng.
Jones đã chơi 41 trận trong mùa giải đầu tiên và sau đó là một phần của đội hình giành chức vô địch Premier League. Vào cuối năm 2013, anh đã được coi là nhân tố quan trọng đến mức chấn thương ở mắt cá chân của anh đã chi phối việc chuẩn bị cho vòng 16 đội Champions League với Real Madrid.
Ferguson từng dự đoán rằng khả năng đi bóng, các thuộc tính thể chất và sự linh hoạt của Jones một ngày nào đó có thể xếp anh vào hàng những cầu thủ vĩ đại nhất từng có của Man United; Capello, huấn luyện viên đội tuyển Anh từ năm 2007 đến 2012, đã ví anh như hậu vệ huyền thoại của Ý, Franco Baresi.
Southgate cũng là một người hâm mộ của Jones, nói vào năm 2017: “Cậu ấy có sự bình tĩnh rất tốt với bóng. Cậu ấy có khả năng đọc trận đấu, cậu ấy năng nổ trong phòng ngự, điều mà tôi thích và tôi nghĩ cậu ấy có kinh nghiệm tuyệt vời, tổ chức tốt và thi đấu tốt.”
Nhưng sự nghiệp của Jones có nguy cơ được nhớ đến vì số trận đấu mà anh đã bỏ lỡ hơn là những trận anh đã chơi.
Khi Louis van Gaal tiếp quản vị trí huấn luyện viên của Man United vào năm 2014, ông đã muốn ký hợp đồng với Mats Hummels từ Borussia Dortmund, một phần vì những lo ngại về chấn thương đầu, đầu gối và vai của Jones mùa trước. Nhưng sau một loạt các cuộc kiểm tra trong mùa hè, các nhân viên y tế của M.U đã báo cáo lại với Van Gaal rằng Jones, khi đó 22 tuổi, đang ở trong tình trạng thể chất tốt nhất.
Anh đã bắt đầu 3 trận đấu đầu tiên của giải đấu, nhưng đến đầu tháng 9 bị căng cơ gân kheo khiến anh phải nghỉ thi đấu gần 1 tháng. Trở lại với thể lực sung mãn và góp mặt trong trận hòa 2-2 với West Brom vào cuối tháng 10, anh đã không đá chính một trận đấu nào nữa cho đến giữa tháng 12 vì chấn thương ống quyển. Tóm lại, đó là câu chuyện về sự nghiệp của Jones: một HLV thích anh, một loạt các màn trình diễn đầy hứa hẹn và sau đó là một loạt chấn thương. Kịch bản lặp đi lặp lại.
Đã không thi đấu kể từ tháng 4, khi anh được Ralf Rangnick chọn bất ngờ trong trận thua 0-4 trước Liverpool tại Anfield, nên khi World Cup khai mạc tại Qatar vào tháng 11, Jones sẽ xem giải đấu tại nhà lần đầu tiên kể từ khi anh 18 tuổi. Sau khi chơi hơn 200 trận cho United, 27 lần khoác áo đội tuyển Anh và giành các chức vô địch ở Premier League, FA Cup và Europa League, anh đã có một sự nghiệp mà hầu hết các cầu thủ mơ ước. Nhưng vẫn có sự nuối tiếc về một kịch bản tốt đẹp hơn có thể đã xảy ra.
(Theo ESPN)