Bất chấp những lùm xùm từ nước chủ nhà, kỳ World Cup đầu tiên của thế kỷ 21 tổ chức tại Châu Á vẫn mang về kết thúc có hậu.
Không phải thiên tài nào cũng đi trên con đường trải đầy hoa. “Người ngoài hành tinh” Ronaldo de Lima mất 8 năm để chạm tay tới đỉnh vinh quang của riêng anh trong màu áo đội tuyển quốc gia.
Đúng người, sai thời điểm
Ronaldo không thường xuyên có mặt đúng lúc như cách anh xuất hiện trên sân cỏ. Sự nghiệp đội tuyển quốc gia của anh thường gặp phải câu chuyện trớ trêu “đúng người, sai thời điểm”.
World Cup 1994, Brazil lần thứ 4 lên ngôi vô địch thế giới trên đất Mỹ. Chàng trai 17 tuổi Ronaldo khi ấy chỉ là cầu thủ trẻ dự bị cho cặp bài trùng khét tiếng Romario – Bebeto. Vinh quang Brazil trong lần thứ tư vô địch thế giới không có dấu ấn của tiền đạo sinh năm 1976.
Ronaldo 4 năm sau đó không còn là chàng trai 17 tuổi. Anh bước vào World Cup 1998 với tư cách đương kim Quả bóng vàng. Ronaldo được không chỉ Brazil kỳ vọng, cả thế giới cũng muốn chứng kiến phép màu của “Người ngoài hành tinh”.
Họ kỳ vọng Ronaldo sẽ đem về Brazil chiếc cúp vàng thế giới lần thứ năm. “Ro béo” làm được gần như mọi thứ cho tới trước trận chung kết, thời điểm cả thế giới bàng hoàng bởi cơn động kinh bí ẩn của tiền đạo sinh năm 1976.
Sau đó, Ronaldo vật lộn với những chấn thương dai dẳng. Những tưởng một lần nữa, Ronaldo de Lima lại “vô duyên” với World Cup. Nhưng bằng ý chí không ngừng nghỉ, anh đã tự tạo cho mình khoảnh khắc vàng chói lọi trong sự nghiệp.
Cuộc vùng dậy của Ronaldo “Béo”
Chặng đường tới World Cup 2002 của “Ro béo” không đơn giản. Giữa hai kỳ Cúp thế giới vắt qua hai thiên niên kỷ, Ronaldo chỉ ra sân 38 lần ở Serie A. Anh dành phần lớn thời gian tại Inter Milan trong bệnh viện để vật lộn với chấn thương.
Ronaldo chỉ trở lại sân cỏ khoảng 4 tháng trước World Cup 2002. Loạt bàn thắng nửa sau mùa giải 2001/02 của Ronaldo thuyết phục HLV Felipe Scolari điền tên anh vào danh sách triệu tập. World Cup năm 2002 khởi đầu thật trái ngược với “Người ngoài hành tinh”: Công chúng không quá kỳ vọng vào anh như 4 năm trước.
Ronaldo không còn là ngôi sao đặt trên vai kỳ vọng của cả dân tộc, một tình cảnh hoàn toàn trái ngược. Song khi những kỳ vọng lớn lao không còn đè nặng, Ronaldo lại tỏa sáng rực rỡ. Ở những thời khắc quyết định, Ronaldo xuất hiện “đúng người, đúng thời điểm”. Ngay từ vòng bảng, anh đã chứng minh quyết định để mình trở thành trung tâm đội bóng của Scolari không hề sai lầm.
Những hồi hộp, lo toan gần như biến mất. Với “Người ngoài hành tinh”, Brazil hùng mạnh thực sự trở lại với hình ảnh đầy đam mê như tại France 98. Khi phẩm chất ngôi sao trỗi dậy, chẳng ai ngăn được số 9 với mái tóc kỳ dị. Thổ Nhĩ Kỳ, Trung Quốc, Costa Rica, Bỉ và một lần nữa Thổ Nhĩ Kỳ (bán kết) hiểu điều đó hơn ai hết. Ronaldo ghi 6 bàn, đưa “Selecao” vào chung kết Cúp thế giới, điều hiếm CĐV bóng đá nào dám tưởng tượng trước khi World Cup khởi tranh.
Kết thúc dành cho Ronaldo là điều tất cả đều chờ đợi, đặc biệt khi nỗi ám ảnh về trận chung kết 4 năm trước vẫn hiện hữu. Song gác lại đêm ác mộng tại Stade de France, Ronaldo ưỡn ngực bước ra khỏi đường hầm sân vận động Yokohama. Người ngoài hành tinh lập cú đúp, đưa “Selecao” lần thứ 5 lên đỉnh thế giới.
Kết thúc có hậu
Oliver Kahn chỉ để thủng lưới một bàn duy nhất trong cả chiến dịch World Cup 2002. Nhưng đứng trước Ronaldo, sự xuất sắc ấy bị lu mờ. Kahn thừa nhận: “Ronaldo chỉ đơn giản là thiên tài với tốc độ, thể lực và khả năng ghi bàn ở mọi vị trí”.
Sau khi rời sân, Ronaldo khoác sẵn trên người lá cờ vàng xanh. Chỉ chờ đến lúc Pierluigi Collina thổi hồi còi kết thúc trận chung kết, anh ào ra sân ăn mừng.
Các đồng đội cõng anh lên vai. Phóng viên tràn xuống sân chụp ảnh. Ronaldo dang rộng lá cờ Brazil trên tay. Ngay lúc đó, trên sân, người ta không thấy cơn động kinh và cú khuỵu gối nào nữa. Tất cả những gì thế giới được chứng kiến là “Người ngoài hành tinh” đúng nghĩa.
Đó là kết thúc thật đẹp với chàng tiền đạo “răng thỏ”. Ronaldo trong suốt giải đấu là Vua phá lưới vĩ đại với 8 bàn. Quan trọng nhất, anh bỏ túi hai bàn trong trận chung kết.
Năm 1994, cậu bé 17 tuổi Ronaldo Nazario de Lima chỉ ngồi trên băng ghế dự bị. Năm 1998, cơn động kinh bí ẩn khiến anh không thể là chính mình trong trận chung kết. Ở tuổi 26, vinh quang vẫn có thể xem là đến muộn với tài năng kiệt xuất của “Người ngoài hành tinh”.
Ronaldo xứng đáng nhận được chiếc cúp vàng năm 2002 hơn bất kỳ ai. Số 9 người Brazil nói: “Chiến thắng đó khiến tôi hài lòng hơn tất thảy bởi tôi đã trải qua 4 năm khó khăn sau World Cup 1998. Tôi đã gặp hai chấn thương đầu gối nghiêm trọng chỉ trong 2 năm. Nhờ ơn Chúa, tôi đã bình phục đúng lúc để lấy lại phong độ và tình trạng thể chất và sau đó là tham dự giải đấu”.
Mở đầu World Cup 2002 của Ronaldo hoàn toàn trái ngược năm 1998. Và kết thúc cũng đảo lộn. Rất may, sự sắp xếp đó lại mang về cái kết có hậu cho huyền thoại Brazil.
Lần này thay vì về nhì, anh đã chạm tay tới hào quang nhân vật chính, cầm chiếc cúp vàng danh giá nhất trên tay, chứ không chỉ hụt hẫng với danh hiệu cá nhân như 4 năm trước đó.
Sau khi vượt qua những đau đớn trong sự nghiệp, Ronaldo trở nên mạnh mẽ, sắt đá hơn bao giờ hết và lạnh lùng tiến tới vinh quang.