Nhà báo George Vecsey sinh năm 1939, giữ chuyên mục bình luận thể thao trên The New York Times trong nhiều năm. Ông là tác giả của 20 cuốn sách viết về thể thao.
Một trong số đó là cuốn “Eight World Cups: My Journey through the Beauty and Dark Side of Soccer” xuất bản vào tháng 5/2014, kể về những kỷ niệm của ông khi tham dự 8 kỳ World Cup trong giai đoạn 1982-2010, với tư cách là phóng viên đưa tin về giải đấu.
Sự bình thản của Zidane sau biến cố
Pháp đấu với Italy trong trận chung kết World Cup 2006. Tôi nhớ lại Jean-Marie Le Pen trầm ngâm như thế nào vào năm 1998 rằng nhà vô địch World Cup là một đội bóng tốt, mặc dù không nhất thiết phải là người Pháp.
“Les Bleus” trở lại trận chung kết, được dẫn dắt bởi Zinedine Zidane, tác giả cú đúp vào lưới Brazil tại chung kết France 1998. Thierry Henry, một cầu thủ dự bị ít được sử dụng vào năm 1998, nhưng giờ đã là một tiền đạo xuất sắc sát cánh cùng “Zizou”.
Họ thử thách hàng phòng ngự của Italy, gồm Fabio Cannavaro, người rời Juventus khi đội bóng này đối mặt với nguy cơ bị trục xuất xuống vực sâu và Buffon, thủ môn giàu cảm xúc khẳng định rằng tiếp tục gắn bó với “Lão phu nhân” thành Turin.
Một điều tôi cảm nhận được về bất kỳ giải World Cup nào là đến trận chung kết thì phần lớn năng lượng và điều kỳ diệu diễn ra. Tôi hy vọng hai đội sẽ chơi một trận đấu nghệ thuật, nhưng lý trí thừa biết rằng trận chung kết có thể chứa đầy những pha phạm lỗi và ăn vạ. Gần như ngay lập tức, vào một buổi chiều oi bức, chiếc cằm nhọn của Henry va phải vai của Cannavaro.
Có một lý thuyết của Italy gọi là “chế độ ăn kiêng”, nghĩa là thường có nhiều thứ ẩn dưới bề mặt, vụ va chạm trên không phải là một tai nạn. Trọng tài Elizondo của Argentina có lẽ không muốn điều đó xảy ra nữa, và 3 phút sau, ông cho Pháp hưởng quả phạt đền sau khi hậu vệ Materazzi va chạm với một cầu thủ Pháp từ phía sau.
Một cuộc đối đầu kinh điển: Zidane đấu với Buffon. Buffon đoán thấp, và Zidane bình tĩnh sút cao. Nó chạm vào dưới xà ngang và nhẹ nhàng rơi xuống ngay trong vạch vôi để đưa Pháp dẫn trước 1-0. Zidane trở thành cầu thủ thứ tư ghi bàn trong hai trận chung kết World Cup.
Cả hai đội thể hiện năng lượng cao và sự sáng tạo trong một giai đoạn. Phút 19, Pirlo thực hiện một quả phạt góc hoàn hảo, và Materazzi tìm thấy sơ hở trong hàng phòng ngự Pháp, đánh đầu ghi bàn.
Mùa giải dài, thời tiết nóng bức tháng 7 và nỗi sợ thất bại bắt đầu xuất hiện. Henry lê bước, Zidane dường như là cầu thủ duy nhất trên sân có khả năng nâng cao trình độ, nhưng anh bị “săn đuổi” bởi Gattuso rất gắt.
Vài lần “Zizou” ra hiệu cho trọng tài rằng anh đang bị đối xử thô bạo, nhưng trọng tài gạt đi. Trận đấu kéo dài sang hiệp phụ. thủ lĩnh tuyển Pháp băng lên phía trên, theo sau bởi một cái bóng áo xanh, Materazzi, người thích tự gọi mình là “Matrix” (Ma Trận).
Materazzi dường như kéo áo của Zidane, một việc bình thường. Zidane nhún vai và lê bước ra xa vài bước chân. Sau đó, ở vòng tròn trung tâm sân bóng, ở trung tâm của vũ trụ, với 2 tỷ người đang theo dõi, Zidane xoay người và tiến về phía Materazzi, đầu hơi cúi xuống. Zidane húc đỉnh đầu vào ngực Materazzi, một cuộc tấn công trắng trợn, được thiết kế để gây thương tích. Materazzi, trung vệ được huấn luyện bởi 20 năm bóng đá Italy, ngã vật ra sân, tay chân vung vẩy, người giật liên hồi.
Trọng tài rút thẻ đỏ với Zidane, người đang thản nhiên quan sát. Zidane không phản đối hay giải thích. Anh bước thẳng ra khỏi sân, đi qua chiếc cúp lấp lánh, chỉ cách khuỷu tay phải của anh 20 cm.
Nếu đây là bối cảnh giải “Đô vật Mỹ”, Zidane sẽ ném chiếc cúp xuống sân. Trong khi đám đông xôn xao trước hành động không thể giải thích được này, hai đội đã kết thúc mười phút cuối cùng và chuẩn bị cho loạt đá luân lưu.
Với ba thất bại liên tiếp trên chấm 11 m của Italy vào các năm 1990, 1994 và 1998, không có lý do gì để họ tự tin. Không có Zidane, Pháp gặp khó khăn. Trezeguet thực hiện cú sút dội xà ngang. Grosso bình tĩnh thực hiện cú sút cuối, và Italy lần thứ tư vô địch.
Năm 2012, nhà điêu khắc Adel Abdesseme người Algeria sáng tác bức tượng đồng cao 5 mét, mô tả khoảnh khắc khó quên trong lịch sử bóng đá. Bức tượng lúc đầu được đặt tại trước Trung tâm văn hóa Pompidou ở thủ đô Paris.
“Tôi không thể hối hận về việc mình làm”
Tại sao Zidane có hành động đó? Không ai đến gần được Zidane sau trận đấu để nghe anh giải thích. Một số nhà báo mời các chuyên gia khẩu hình để phân tích xem họ nói gì với nhau trước khi Materazzi bị húc. Một số nói rằng Materazzi nói gì về mẹ Zidane, số khác cho rằng chị Zidane được nhắc đến.
Trước đó, việc Zidane mất bình tĩnh không là bí mật. Án treo giò 2 trận ở World Cup 1998 vì dẫm lên đầu một cầu thủ Saudi Arabia, án treo giò 5 trận vì một cú húc đầu tương tự trong quá khứ. Các CĐV Pháp chào mừng Zidane khi đội trở lại Paris và anh xuất hiện trước công chúng.
3 ngày sau trận chung kết, Zidane xuất hiện trên truyền hình cáp Canal Plus và bình tĩnh đưa ra phiên bản giải thích của mình: “Anh ta túm áo tôi và tôi bảo anh ta dừng lại”, Zidane nói với giọng điệu đối thoại. “Tôi nói với anh ta nếu anh ta muốn, tôi sẽ đổi áo với anh ta vào cuối trận đấu.”
Zidane tiếp tục: “Rồi anh ta nói một số từ rất khó nghe, lặp lại chúng nhiều lần. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, anh ta nói về những điều khiến tôi tổn thương sâu sắc”. Zidane nói rằng anh xin lỗi trẻ em và mọi người trên khắp thế giới về hành vi của mình.
Khi được hỏi liệu xin lỗi có nghĩa là, anh sẽ không thực hiện cú húc đầu nếu thời gian được tua về quá khứ, anh nói một cách lịch sự nhưng cương quyết: “Tôi không thể hối hận, vì nếu tôi hối hận thì chẳng khác nào thừa nhận rằng anh ta đã đúng khi nói tất cả những điều đó. Và trên hết, chúng không đúng”.