Thời đỉnh cao, cát-xê của Lý Hùng là 30 triệu đồng, tính theo vật giá hiện tại thì tương đương 60 cây vàng, khoảng 2 tỷ đồng.

Mới đây, chia sẻ trong một chương trình, Lý Hùng kể: “Tôi đóng phim từ năm 12 tuổi. Hồi đó, ba tôi đóng phim Phượng”của đạo diễn Lê Duy. Hôm đó, đoàn quay ở nhà thờ Đức Bà, tôi theo ba tới phim trường chơi.

Đoàn thiếu 1 cậu bé bán báo. Bác Lê Duy quay qua nhìn tôi, thấy cái mặt hơi lém lỉnh, nhanh nhẹn nên nói ba cho tôi đóng phim.

Cảnh quay của tôi là cầm ná cao su bắn vào mông chú Nguyễn Cung rồi bỏ chạy. Tôi không biết đóng phim là gì nên bắn thật, mạnh tới nỗi mông chú Nguyễn Cung bị sưng. Sau đó, chú Nguyễn Cung đuổi theo tôi đánh. Chú bảo: “Tại sao mày bắn thật? Tao đau cái mông quá”.

52-tuoi-chua-vo-ly-hung-xuat-hien-voi-ngoai-hinh-khac-la

Bác đạo diễn kêu “cắt” rồi chạy ra bảo: “Ông có dám đánh thằng nhỏ này không? Nó là con võ sư Lý Huỳnh đó”. Chú Nguyễn Cung là đàn em của ba tôi. Tôi xin lỗi chú. Cũng từ đó, tôi thấy đóng phim vui, mê rồi thích.

Mọi người đồn nhau, sau đó, bác đạo diễn Cao Thị mời tôi thử vai thằng bé bụi đời phim Đàn Chim Và Cơn Bão. Bác hỏi tôi biết võ không. Tôi biểu diễn cho bác coi. 3 ngày sau, tôi được chọn đóng vai chính trong phim luôn.

Tôi đi liên tiếp 5, 6 phim, tất cả đều là vai chính rồi mới thi vào trường Điện ảnh Việt Nam học. Lớp tôi là khóa 1, chi nhánh ở Sài Gòn. Tuyển sinh từ Đà Nẵng vào các tỉnh miền Nam mà chỉ lấy có khoảng 20 người.

Một lớp có 2, 3 người nổi tiếng đã là mừng lắm, vậy mà lớp tôi phân nửa nổi tiếng, trong đó có Diễm Hương, Lê Tuấn Anh, Ngọc Hiệp, Thiệu Ánh Dương, Thế Vỹ… còn một số anh em nổi tiếng khác, đi nước ngoài rồi”.

Lý Hùng cũng cho biết, tên tuổi anh có được như ngày hôm nay là vì anh tôn trọng nghề, đam mê và khổ luyện, học hỏi. Lý Hùng cho rằng: “Nghề này, tồn tại lâu là nhờ mình tôn trọng nghề, đam mê, khổ luyện và học hỏi, chứ nghệ thuật không có chuyện ăn may. Ăn may thì khán giả đào thải ngay“. Anh cũng tiết lộ, ngày xưa, để quay một bộ phim điện ảnh 90 phút thường mất 3 đến 5 tháng trên hiện trường. 

Lý Hùng cũng kể: “Có một giai đoạn, phim chiếu rạp thu hút quá nhiều khán giả. Bất cứ phim nào ra rạp, khán giả cũng xếp hàng để coi. Lúc đó, điện ảnh thịnh vượng, hốt bạc về doanh thu. Một số hãng phim, nhà đầu tư, họ thấy lời quá nên làm phim thu tiếng trước, diễn viên ra múa múa, nhép nhép miệng và cũng bán vé.

Khán giả là những giám khảo rất công tâm. Coi xong phim đó, họ tẩy chay điện ảnh luôn bởi vì 90 phút ngồi coi mà như tra tấn.

Trong thời gian đó, có một số hãng phim mời tôi. Cát-xê của tôi thời điểm đó là 30 triệu, tương đương 60 cây vàng, khoảng 2 tỷ đồng nhưng tôi không đóng. Mình đóng thì giống như đánh đổi tên tuổi vì tiền cho nên tôi không làm.

Sau thời gian đó, điện ảnh đi xuống và họ nói là phim điện ảnh là phim mì ăn liền. Tôi khẳng định, trên tay tôi đến giờ vẫn toàn sẹo, vì đóng phim hành động là làm thật. Tôi hy sinh với nghề mới được tên tuổi hôm nay“.