Trước đối thủ như U23 Iraq, một trận hòa có thể coi là thành công. Tuy nhiên, quyền huấn luyện viên (HLV) trưởng Lee Young-jin và các cầu thủ U23 Việt Nam vẫn còn nhiều điều phải làm.
Áp lực của thầy Lee
Đã rất lâu rồi ông Lee mới ngồi ghế lái ở trận đấu quốc tế. Lần gần nhất ông nhận trách nhiệm này là hồi tháng 6/2021, khi thầy Park bị truất quyền chỉ đạo trận UAE – Việt Nam tại vòng loại thứ 2 World Cup 2022.
Tuy nhiên, đó vẫn là thử thách khá nhẹ nhàng với ông Lee Young-jin khi tuyển Việt Nam đã hoàn thành sớm chỉ tiêu vượt qua vòng loại, và bóng dáng người đồng hương Park Hang-seo vẫn ở rất gần trên khán đài. Hôm ấy, dù chúng ta thua 2-3, ông Lee đã để lại dấu ấn bằng lối chơi cởi mở, kiên cường và đặc biệt thành công khi trọng dụng tiền vệ Trần Minh Vương.
Lúc này, HLV Lee cũng là “đóng thế” cho thầy Park nhưng hoàn cảnh rất khác. Ông phải điều hành tập thể gom lại từ rất nhiều nguồn (qua vòng loại U23 châu Á, vừa vô địch U23 Đông Nam Á…), nhưng lại vẫn chia năm xẻ bảy (bổ sung 4 cầu thủ lên tuyển quốc gia, vắng 2 cầu thủ khác vì mắc Covid-19). Tìm ra đội hình tối ưu trong điều kiện ấy không hề dễ chịu.
Trên thực tế, giải đấu tại Dubai tính chất chỉ là giao hữu, nhưng lại là kỳ sát hạch quan trọng nhất cho U23 Việt Nam bảo vệ HCV SEA Games 31, sẽ khởi tranh sau đây chưa đầy 2 tháng. Từ thầy Park, giới chuyên môn cho đến người hâm mộ đều nhìn vào ông Lee để nhận diện cơ hội lấy vàng ngay trên sân nhà, điều chúng ta chưa làm được ở SEA Games 22 (năm 2003).
Những áp lực đó khiến thầy Lee và ban huấn luyện buộc phải chọn phương án an toàn ở trận ra quân, nhất là khi chúng ta chưa nắm được nhiều thông tin về U23 Iraq, ngoại trừ họ có 5 cầu thủ đang thi đấu ở châu Âu.
Đó là cách tiếp cận trận đấu hoàn toàn hợp lý, mà minh chứng là suốt 90 phút, U23 Việt Nam hầu như không phải nhận pha dứt điểm nguy hiểm nào từ đối thủ. Lối chơi phòng ngự chủ động, bắt người khu vực chặt chẽ, đeo bám các cá nhân triệt để mà thầy Lee áp dụng đã vô hiệu hóa năng lực tấn công của đội bóng Tây Á, nhưng ở khía cạnh khác, nó cũng làm triệt tiêu sức sáng tạo của chính U23 Việt Nam.
Áp lực của cầu thủ
Các cầu thủ U23 Việt Nam cũng ý thức rõ rằng dù SEA Games đã ở rất gần, vẫn không có ai là người chắc suất. Thủ môn Quan Văn Chuẩn có thể chơi ấn tượng trận này, nhưng vẫn còn đó Nguyễn Văn Toản – người rõ ràng nhiều kinh nghiệm hơn khi từng ăn cơm tuyển. Các trung vệ Đặng Văn Tới, Liễu Quang Vinh, Trần Quang Thịnh có thể kết hợp với nhau ngọt ngào, ăn ý, nhưng điều gì sẽ xảy ra khi Bùi Hoàng Việt Anh, Nguyễn Thanh Bình từ đội tuyển lớn trở về?
Bởi vậy, chơi an toàn vẫn là xu hướng của toàn đội U23 Việt Nam, dù có những thời điểm phù hợp để họ bùng nổ hơn, mạo hiểm hơn. Chúng ta đã không thể tăng tốc đồng thời tăng độ chính xác, bất ngờ trong các pha phối hợp, cũng như không thể đẩy cao đội hình hoặc tăng cường thêm nhân lực bên phần sân đối thủ để duy trì sức ép.
Điều này thể hiện rõ nhất ở các tiền vệ trung tâm. Bộ đôi Nguyễn Hai Long, Nguyễn Trọng Long sau vài lần bật tường nhanh không thành đã chọn giải pháp dừng bóng chờ đồng đội dâng lên hoặc chuyền về, bỏ lỡ những cơ hội hiếm hoi chúng ta chiếm ưu thế về quân số trước hàng thủ U23 Iraq. Nguyễn Trần Việt Cường đá tiền đạo phải lùi sâu để nhận bóng và làm bóng, thay vì chọn vị trí thuận lợi để sút cầu môn.
Trong mỗi hiệp đấu, U23 Việt Nam chỉ có một pha dứt điểm tạm coi là có nét. Ở hiệp một, đó là cú bứt phá dọc biên phải của Lê Văn Đô, kiến tạo cho Trần Bảo Toàn sút quá nhẹ vào tay thủ môn U23 Iraq, còn hiệp 2 là Lê Xuân Tú đón đường tạt bổng đánh đầu cận thành chệch cột.
HLV Lee Young-jin đã tung những cá nhân có khả năng gây đột biến như Dụng Quang Nho, Nguyễn Văn Tùng vào sân ở hiệp 2, nhưng trong thế trận giằng co, bế tắc của cả đôi bên, những thay đổi ấy không đủ mang lại nét khác biệt. U23 Việt Nam khoảng 10 phút cuối dường như hài lòng với kết quả hòa, chúng ta cố gắng kiểm soát bóng để giết thời gian thay vì dồn lên tận dụng những thời cơ ít ỏi.
Dĩ nhiên, trình độ của U23 Iraq (dù đa số gồm các cầu thủ 19 tuổi) không thể đánh giá đồng hạng với những U23 Myanmar, Đài Loan (Trung Quốc), Malaysia, Timor Leste hay kể cả U23 Thái Lan mà chúng ta từng gặp. Chia điểm với đối thủ Tây Á này có thể coi là kết quả thành công của thầy Lee và các học trò, nhưng hướng về SEA Games, câu hỏi làm thế nào cải thiện khả năng tấn công và ghi bàn thì vẫn còn nguyên đó.