Đội tuyển Việt Nam áp đảo toàn diện về thế trận và mọi thông số. Chúng ta kiểm soát bóng lên đến 68%, tung ra tất thảy 20 pha dứt điểm và 5 trong số đó đi trúng mục tiêu. Nhưng điều quan trọng nhất là bàn thắng thì lại lảng tránh, dù bóng từng tìm đến cột dọc.
Ở trận này, huấn luyện viên Park Hang-seo đã lộ rõ những toan tính của mình. Trước một đối thủ mà chúng ta đã bất bại suốt 14 năm qua, cộng thêm việc đang chiếm thế thượng phong ở bảng B, ông Park đưa ra sân đến 8 sự thay đổi về mặt nhân sự so với đội hình xuất phát ở trận thắng Malaysia trước đó tại Mỹ Đình. Châu Ngọc Quang, Nguyễn Phong Hồng Duy hay Nguyễn Thanh Bình đã được trao cơ hội.
Đội tuyển Việt Nam gặp bế tắc trong hiệp 1, dù kiểm soát cuộc chơi, nhưng không thể tạo ra điểm nhấn đặc biệt nào. Sang hiệp 2, những quân bài quan trọng như Nguyễn Quang Hải, Nguyễn Hoàng Đức hay Phan Văn Đức được đưa vào sân. Thế công của chúng ta được cải thiện rõ rệt, các tình huống đập nhả phối hợp trở nên mềm mại hơn và các cơ hội cũng đến nhiều hơn. Nhưng Singapore vẫn kiên cường đứng vững, trong trận đấu mà họ chủ hòa để chơi tất tay với Malaysia lượt cuối.
Kết quả hòa trên sân Singapore chắc chắn không thể khiến ông Park hài lòng. Tuy nhiên, với những toan tính chiến lược đã định hình sẵn, ông cũng không quá lo lắng bởi mọi thứ vẫn nằm trong tầm tay của đội tuyển Việt Nam. Chúng ta sẽ có điểm tựa Mỹ Đình trong trận đấu với Myanmar – đội tuyển đang thể hiện những màn trình diễn kém cỏi tại giải đấu năm nay.
Cái được lớn nhất sau trận này của đội tuyển Việt Nam là việc tạo cơ hội cho các cầu thủ ít được ra sân tìm thấy cảm giác chơi bóng, và ông Park có dịp thử nghiệm ý đồ chiến thuật của mình. Tuy nhiên, từ trận hòa Singapore, chúng ta cũng vỡ ra nhiều điều.
Thực tế, nhìn diễn biến trên sân, Singapore chấp nhận chơi tử thủ, nhường hẳn thế trận và quyền kiểm soát bóng, thậm chí sẵn sàng đá quyết liệt nhằm phá lối chơi của chúng ta. Cũng rất đáng khen huấn luyện viên người Nhật Bản, Takayuki Nishigaya khi ông bố trí một hệ thống kín kẽ, hoạt động cật lực suốt trận để ngăn chặn các mũi nhọn tấn công phía đội tuyển Việt Nam tiếp cận khung thành.
Singapore ý thức được thế cửa dưới, và hiểu rõ chơi tấn công sòng phẳng với đội tuyển Việt Nam chẳng khác nào tự sát. Và, chắc chắn, họ cũng mở ra những gợi ý cho các đội tuyển yếu thế khác khi giáp mặt chúng ta. Vấn đề là đội tuyển Việt Nam sẽ tìm cách hóa giải ra sao khi gặp các đối thủ dạng này.
Dưới thời ông Park, đội tuyển Việt Nam thường chơi ấn tượng khi chủ động phòng ngự phản công, và những trận đấu để đời mà chúng ta tạo ra cũng đến từ cách đá này. Nhưng khi buộc phải áp đặt tấn công, không phải lúc nào cũng thu về kết quả như ý.
Như ở trận gặp Singapore vừa qua, đội tuyển Việt Nam tấn công trong phần lớn thời gian, có ý tưởng và mảng miếng cụ thể, nhưng thiếu những đường chuyền mở khóa mang tính quyết định, xé toang hàng thủ tầng tầng lớp lớp của đối thủ. Ngoài ra, tốc độ lên bóng của chúng ta chưa cao, và Singapore vẫn đủ không gian lẫn thời gian để đưa ra giải pháp ứng phó.
Chẳng có con đường đến vinh quang nào chỉ trải đầy hoa hồng. Trận hòa Singapore là lời cảnh tỉnh cần thiết và đúng lúc dành cho thầy trò ông Park, qua đó nhìn nhận và căn chỉnh lại bản thân, hướng đến chặng đường phía trước với sự tự tin cao nhất.
(Bạn đọc: Khải My)