Chúng ta nghĩ gì về hơn 1000 đường chuyền mà Tây Ban Nha thực hiện sau hơn 120 phút thi đấu? Đó là con số khủng khiếp nhưng đầy ám ảnh, bởi nó chẳng mang lại điều gì cả. Không bàn thắng. Không điểm nhấn đặc biệt trong lối chơi. Không khoảnh khắc xuất thần. Hiếm hoi một cơ hội vàng. Nhưng có thừa những tiếng thở than…
Tây Ban Nha cứ thản nhiên cầm bóng, như vốn dĩ phải thế, như sinh ra để làm điều ấy. Họ chuyền đi chuyền lại, chuyền tới chuyền lui. Họ đan lát, phối hợp nhóm nhỏ. Họ mở bóng từ bên này sang phía bên kia. Nhưng mấu chốt, đến rìa vòng cấm đối thủ, thì chẳng biết phải làm sao. Rối rắm và khô héo ý tưởng. Bế tắc và thiếu giải pháp khoan phá.
Riêng trong hiệp 1, đội quân của Luis Enrique thực hiện 344 đường chuyền, gấp 3 lần Ma rốc, nhưng chỉ tung ra được 1 cú sút về phía khung thành đối thủ. Theo thống kê, tính từ năm 1966 đến nay, đây là số lần dứt điểm thấp nhất của “La Roja” trong hiệp đầu tiên tại một kỳ World Cup.
Ma rốc thì lại quá khôn ngoan, biết người biết ta, nhường hẳn không gian và quyền kiểm soát bóng cho Tây Ban Nha để lùi sâu đội hình về phần sân nhà. Họ giữ cự ly đội hình cực tốt, áp sát nhanh và vây ráp liên tục – những thứ mà lối chơi tiqui-taca của người Tây Ban Nha, kể cả thời vàng son, cũng cực kỳ dị ứng.
Đội tuyển đến từ xứ sở đấu bò vẫn cứ duy ý chí, chơi bóng một bài như thế, một kiểu như thế, và không khó để đối thủ khắc chế. Pedri là điểm sáng nhỏ nhoi với vài pha chuyền bóng sáng suốt cùng khả năng quấy phá, nhưng rồi cũng đành bất lực. Các phương án ứng biến về chiến thuật của Enrique trong trận này gần như không có.
Những số liệu thống kê áp đảo so với Ma rốc của người Tây Ban Nha chỉ là vô nghĩa. Họ có thể khiến đối phương say đòn, nhưng thiếu cú đấm mang tính quyết định để kết liễu. Họ có lần hiếm hoi đến rất gần bàn thắng khi cú sút của Pablo Sarabia đưa bóng trúng cột dọc ở những thời khắc cuối cùng, nhưng đến thần may mắn cũng quay lưng. Và, trên chấm luân lưu định mệnh, thủ thành Yassine Bounou đã lấy đi của họ tất cả.
Nhưng nói gì thì nói, đây là thất bại xứng đáng mà Tây Ban Nha phải nhận. Họ khởi đầu World Cup trên đất Qatar bằng màn hủy diệt không thương tiếc Costa Rica 7-0. Họ tạo nên ánh hào quang lấp lánh, với ma trận đường chuyền cùng những bàn thắng dễ dàng. Họ ru ngủ, thôi miên và áp đảo đối thủ bằng thứ bóng đá bốc lửa.
Sau đó, mọi thứ cứ nhạt dần, để rồi hôm nay, người Ma rốc đã lột trần tất cả, và ánh hào quang vừa được thắp lên của Tây Ban Nha hóa ra chỉ là giả tạm hư ảo mà thôi.
(Bạn đọc: Khải My)