Taylor được vào sân vài ngày trước khi David Beckham, Gary Neville, Nicky Butt và Ryan Giggs dẫn dắt đội trẻ của Eric Harrison giành chiến thắng chung cuộc 6-3 trước Crystal Palace, trận đấu bệ phóng cho sự nghiệp lẫy lừng của họ. 30 năm sau, Taylor vẫn tự hào về trải nghiệm ngắn ngủi nhưng quý giá với Quỷ đỏ khi còn là một cậu học sinh.
“Tôi được chọn cho một trận đấu ở Nuneaton. Tôi là một hậu vệ phải và tất cả chúng tôi chơi mỗi người 1 hiệp và Ferguson đã ở đó. Sau đó, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện nhỏ – đó là vào khoảng Ngày lễ tình nhân nên chúng tôi đã chia sẻ một vài câu chuyện cười về điều đó. Tôi đã đi xem một trận đấu của United và điều đó khiến tôi rất ngạc nhiên – tôi đã gặp một số cầu thủ và bắt đầu nghĩ: ‘Cố lên. Đây là một cấp độ hoàn toàn khác’.”
Dù không có nhiều trải nghiệm thi đấu nhưng Taylor vẫn kịp tham gia vào sự kiện khét tiếng với dàn huyền thoại Quỷ đỏ. Anh cũng có mặt khi Ferguson xông vào một bữa tiệc tại nhà của Lee Sharpe ở Altrincham. Anh kể: “Tôi, John O’Kane và Raph Burke đều ở trên lầu và nghe thấy một giọng nói và nhận ra đó là ông ấy. Ông ấy đang cãi vã, đuổi tất cả mọi người ra ngoài. Sau đó, ông ấy nói: ‘Đúng rồi, có ai trên lầu không?’, Tất cả chúng tôi nhìn nhau và nghĩ: ‘Ôi, chết tiệt, làm ơn đừng lên’. Chúng tôi đợi ông ấy đi để có thể trốn về nhà.”
Trong một mùa giải có sự góp mặt của Paul Scholes cùng những cầu thủ xuất sắc nhất đã tạo thành đội hình huyền thoại của M.U, Taylor chọn Ryan Giggs làm cầu thủ xuất sắc nhất: “Ngay cả ở độ tuổi đó, bạn vẫn phải bất ngờ vì nhận thức và tốc độ thuần túy của anh ấy. Đừng hiểu sai ý tôi, nhưng anh ấy không thích chống lại tôi trong các buổi tập.”
Khoảnh khắc khoác áo đội trẻ của Taylor diễn ra trong trận bán kết lượt về với Tottenham tại White Hart Lane, chiến thắng 2-1 đưa United vào chung kết: “Eric đã đưa tôi vào sân vài phút và xin lỗi vì đã để quá muộn. Tôi không chắc chắn 100% liệu tôi có chạm vào bóng hay không – tôi có thể đã chạm vào quả bóng – nhưng tôi rất vui khi được trở thành một phần của đội.”
Taylor rời đi sau trận chung kết. Anh thừa nhận: “Tôi đã rất buồn. Eric đề cập với Manchester City về tôi nhưng không có gì xảy ra. Tôi đã đến Port Vale để thử việc và cũng không có gì xảy ra. Walsall quan tâm đến việc có tôi trong 1 năm nhưng tôi đã từ chối. Có thể đó là một quyết định sai lầm nhưng không có ai đó tư vấn cho tôi. Cuối cùng tôi đã đến Solihull Borough. Tôi đã ở đó khoảng 3 năm, nhưng tôi chủ yếu ở trong nhóm dự bị của họ.
“Tôi đã cố gắng làm việc theo ca, tập luyện và thi đấu, và cuối cùng tôi tiếp tục làm những gì mọi người vẫn làm: tồn tại. Kể từ đó tôi đã làm việc trong một nhà máy sơn phủ kim loại, làm việc cho một công ty điện. Tôi nói với mẹ: ‘Con xin lỗi, con ước gì có thể làm được điều đó để có thể chăm sóc cho con cũng như tất cả gia đình và bạn bè của con. Bà nói: ‘Con trai đừng lo lắng. Con đã tự hào về bản thân và đó là tất cả những gì chúng ta có thể đòi hỏi’.”
Taylor vẫn biết ơn cơ hội ở M.U: “Chúng tôi đã đạt được thành tích như một đội, cho dù tôi có chơi trong trận chung kết hay không. Và một số được lọt vào đội hình chính, một số đã làm nên lịch sử: ăn ba, danh hiệu, vô địch FA Cup, vô địch Siêu cúp, vô địch cúp châu Âu. Tôi đã rất may mắn khi trở thành một phần của đội hình dẫn đến điều đó.”