Trong cuộc bầu chọn cầu thủ vĩ đại nhất lịch sử Liverpool, Steven Gerrard về nhì, chỉ sau Kenny Dalglish, huyền thoại trong thập niên 70 và 80 của “The Kop”. Bất chấp việc chưa từng nâng cao chức vô địch Premier League, ảnh hưởng và vị thế của Gerrard tại đội chủ sân Anfield có thể xem là bất tử.
Ít ai biết rằng đằng sau vị thế biểu tượng ấy, Gerrard từng suýt mất nghiệp khi vẫn là cầu thủ trẻ. Ký ức khó quên ấy được kể lại trong cuốn tự truyện xuất bản vào năm 2007 của cựu thủ quân Liverpool.
Ấn phẩm này từng được bầu chọn là “Cuốn sách thể thao của năm” tại Anh. Bằng những dòng tự thuật trần trụi, huyền thoại Liverpool đã tiết lộ những thăng trầm trong sự nghiệp, và cả những khía cạnh cá nhân cuộc sống.
Tai ương ập tới
Gerrard từng mô tả tình yêu với Liverpool bằng ví von: “Cắt mạch máu tôi và bạn sẽ thấy màu đỏ của Liverpool chảy trong đó”.
Gerrard yêu Liverpool bằng một tình yêu bỏng cháy. Động lực thúc đẩy tiền vệ sinh năm 1980 vươn tới đỉnh cao là một tai nạn mà anh đã gặp thời đi học. Sự nghiệp của Gerrard đã gần như bị dập tắt khi nó còn chưa bắt đầu.
Tất cả giấc mơ khi ấy của một cậu bé 9 tuổi là khao khát trở thành ngôi sao ở Liverpool và đội tuyển Anh, là nâng cao chiếc cúp châu Âu và tỏa sáng ở các kỳ World Cup, giờ đều sẽ được quyết định trên bàn mổ dưới bàn tay của bác sĩ. Biểu tượng của Liverpool gặp tai nạn trong thời gian một năm tập luyện cùng Michael Owen ở Trung tâm Thể thao Vernon Sangsters.
“Ngay cả hiện tại, tôi vẫn rùng mình khi nhớ lại những gì diễn ra ngay trên bãi cỏ gần nhà ở Bluebell Estate of Huyton, Merseyside”, Gerrard viết, “Đó chỉ là một cánh đồng, xung quanh là bụi rậm. Đối với lũ trẻ chúng tôi, bãi phế thải đó như sự hòa hợp của Anfield, Goodison Park và Wembley. Chúng chẳng khác gì thiên đường trên trái đất. Vào một ngày thứ 7 sớm mai, tôi chơi bóng trên dải đất cùng Mark Hannan, một đứa bạn trên phố. Quả bóng đột nhiên bay vào một vài bụi cây tầm ma. Tôi không thể nhìn thấy quả bóng do cây tầm ma quá dày. Tôi kéo tất lên và cho chân vào bụi tầm ma để sút bóng ra ngoài”.
Đó cũng chính là khoảnh khắc đáng sợ bậc nhất cuộc đời Gerrard. “Đau đớn. Hoàn toàn đau đớn. Chân tôi đã va phải thứ gì đó. Chúa ơi, nỗi đau thật đáng sợ. Tôi đã gần như lên cơn trụy tim. Tôi ngã xuống, kêu cứu. Trong sự nghiệp của mình, tôi đã từng gãy cổ chân và rách cơ háng nhưng thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ cảm thấy đau đến như vậy. Chẳng khác gì chất độc từ một cây kim lan dần ra khắp ống chân của tôi”, Gerrard thuật lại trong cuốn tự truyện.
Người bạn Mark mặt cắt không còn một giọt máu khi chứng kiến Gerrard gặp nguy. Vết thương thật sự tồi tệ.
Gerrard nhìn xuống và không thể tin vào mắt mình: Một cái dĩa đã cắm thẳng vào ngón chân cái của anh. Ai đó đã ném cái dĩa gỉ sét này đi và nó mắc kẹt ngay trong bụi cây tầm ma. Phần chuôi của chiếc dĩa biến mất, chỉ có ngạnh kim loại ở lại, và tôi đã dẫm ngay vào chúng. “Tôi cảm thấy phần ngạnh ấy đang đâm vào, khoét sâu vào tận xương”, Gerrard viết.
Người hàng xóm Neil Welson nghe thấy tiếng la thất thanh đã chạy lại giúp Gerrard thoát khỏi bụi tầm gai.
“Tôi nằm đó trên bãi cỏ, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt cùng nỗi sợ hãi bủa vây trong trí óc. Tôi còn có thể chơi bóng nữa không? Chết tiệt”, Gerrard không bao giờ quên khoảnh khắc đáng sợ đến đột ngột ấy.
Quý nhân từ Liverpool
Bố mẹ Gerrard lập tức có mặt và nhận thức rõ tình hình nguy cấp. “Thằng bé sẽ mất chân thôi”, bố Gerrard nói với mẹ
“Cắt chân? Chúa ơi, không. Giấc mơ Liverpool của tôi chẳng lẽ sẽ bị chôn vùi trong bụi cây tầm gai này sao?”, cựu thủ quân “The Kop” hồi tưởng.
Xe cứu thương của bệnh viện Alder Hey tiến thẳng vào cánh đồng. Mới 10 phút nhưng cứ như thể 10 tiếng đã trôi qua. Nhân viên y tế nhìn vào bàn chân Gerrard và hiểu không thể giật thẳng cái dĩa ra. Bốn người nâng tiền vệ sinh năm 1980 lên xe cứu thương rồi đi, chuông và đèn réo lên điên cuồng chẳng khác gì một cuộc chạy nước rút đến bệnh viện.
Gerrard được đưa thẳng vào khoa cấp cứu bằng chiếc xe đẩy, không một chút chờ đợi. Ai cũng nhìn thấy và nghe thấy. Mọi thứ thật tồi tệ. Tiếng hét của Gerrard như kéo sập cả bệnh viện.
“Chỉ khi được tiêm một liều thuốc giảm đau, tôi mới ngừng la hét. Tôi hoàn toàn choáng váng và yếu ớt nhưng vẫn chưa bất tỉnh. Trong cơn mê, tôi nghe thấy bác sĩ nói: ‘Cái dĩa bị gỉ, có khả năng bị hoại tử. Chúng ta sẽ có thể phải cắt ngón chân để ngăn chặn hoại tử lây lan’. ‘Chờ đã’, bố can thiệp, ‘Steven chơi bóng đá. Anh phải nói chuyện với Liverpool trước khi thực hiện ca phẫu thuật. Họ phải biết chuyện gì đang xảy ra'”, Gerrard thuật lại.
Đây chính là lúc cứu tinh tới với cuộc đời của số 8 huyền thoại sân Anfield. Bố Gerrard nhanh chóng gọi cho Steve Heighway, Giám đốc Học viện Liverpool.
Steve là kiểu người quyết đoán và ngay lập tức nắm lấy quyền kiểm soát. Ông thắng trong cuộc tranh luận với bác sĩ. Bác sĩ phẫu thuật chấp nhận gây tê toàn bộ bàn chân rồi rút mạnh chiếc dĩa ra. Vết thương sâu hoắm rất lớn, to bằng đồng xu 20 bảng Anh và sâu gần 4 cm. Đó là một mớ hỗn độn nhưng ít nhất, bác sĩ phẫu thuật đã cứu được ngón chân và sự nghiệp của Gerrard.
Tai nạn đó nhắc nhở rằng bóng đá quan trọng như thế nào trong cuộc đời Gerrard. Đó cũng là thời điểm cựu tiền vệ người Anh bắt đầu theo dõi bóng đá một cách nghiêm túc trên truyền hình. “Tôi không bao giờ muốn rời xa trái bóng một lần nữa. Cảm ơn Chúa. Nếu không có bóng đá, cuộc đời tôi sẽ trống rỗng. Tôi chẳng thể quên nỗi hoang mang tột độ khi bị tách khỏi trái bóng”, Gerrard nhớ lại.
Phần còn lại, như mọi người thường nói, đã trở thành lịch sử. Gerrard chơi 710 trận cho “The Kop”, giành chức vô địch Champions League kỳ diệu tại Istanbul 2005 và là biểu tượng vĩnh viễn của đội bóng thành phố cảng.