Không chỉ phụ giúp vợ công việc nhà cửa, ông xã kém tuổi Lê Phương còn biết chăm sóc các con chu đáo.

Cuộc sống hôn nhân của diễn viên Lê Phương và Trung Kiên luôn được người hâm mộ hết lòng ghen tị bởi sự thuận hòa, hạnh phúc. Mới đây, Lê Phương đăng tải loạt ảnh cực yêu của bé Bông và bố Trung Kiên cùng dòng chú thích “ghen tị”: “Ba và con gái nhà mẹ Phương”. Nữ diễn viên cũng từng nhiều lần nhận xét bé Bông càng lớn càng giống ba y đúc. 

lephuong1

Lê Phương hơn tuổi ông xã, cả hai đến với nhau khi cô đã lỡ một lần đò và có con riêng. Cặp đôi vượt qua những chênh lệch tuổi tác để cùng vun đắp hạnh phúc. Từng có nhiều tin đồn cho rằng Lê Phương không được lòng gia đình chồng.  “Trước hay sau khi cưới thì mỗi lần chúng tôi mâu thuẫn, mẹ anh Kiên cũng đều bênh vực tôi. Mẹ hay khuyên chồng tôi nguôi giận, không nên cự cãi và nhất là đừng để tôi buồn tôi khổ thêm nữa. Nói không được là mẹ la anh ấy, đến nỗi có lần chồng tôi ức quá phải thốt lên: Không biết ai mới là con của mẹ nữa” – cô chia sẻ.

Không chỉ ông xã mà ngay cả ba mẹ chồng của nữ diễn viên cũng rất yêu thương con trai cô. Cô từng tâm sự với truyền thông: “Ba mẹ chồng thương tôi, thương luôn cả bé Cà Pháo. Họ thường dành cho chúng tôi những gì tốt đẹp nhất. Ba mẹ chồng tôi sống tình cảm, giản dị, chỉ mong con cái luôn vui vẻ, hạnh phúc. Chính vì vậy, tôi không có bất cứ một áp lực gì khi làm dâu.

Empty

Với con riêng của tôi, ông bà nội chiều chuộng lắm, bé thích đồ chơi gì cứ thủ thỉ với ông nội liền được mua cho ngay. Nhiều lúc tôi la con còn bị ông bà nội mắng ngược lại. Tôi thấy may mắn khi có được ba mẹ chồng tâm lý và thật sự yêu thương hai mẹ con”.

Vừa qua, Lê Phương đã tiết lộ điều khiến mình yêu ông xã vô điều kiện. Đó là việc Trung Kiên biết tôn trọng quá khứ và giữ sự hoà đồng trân trọng với những người thân và các mối quan hệ xung quanh cô. Nữ diễn vên viết: ‘‘Mấy nay có vài chuyện suy ngẫm… Đến thời điểm hiện tại, anh đã luôn tôn trọng điều cơ bản nhất của một con người: đó là quá khứ! Anh trân trọng người thân, hoà đồng với bạn bè và lịch sự với đồng nghiệp của tôi. Có lẽ, đó là may mắn cho người làm nghệ thuật khi có bạn đời hiểu chuyện! Bởi tôi hiểu rằng, khi mình đưa ra quyết định “có A thì không có B” – chỉ để làm hài lòng một suy nghĩ ích kỷ, sống như vậy, vừa tệ vừa bạc!

Tự làm xấu mình vì nhân vật, điều đó xứng đáng! Nhưng vì chiều lòng một kẻ điên tình mà bôi xấu mình thì đúng là bi kịch. Mà đỉnh cao của bi kịch, chính là hề hước vui nhộn đó”.