Phật gia có câu: “Mệnh do tâm tạo, phúc tự mình cầu”, cuộc đời của một người dẫu được định sẵn nhưng không phải là đơn nhất không thay đổi, mà là do bản thân người ấy lựa chọn thiện ác mà tự chịu trách nhiệm lấy phúc báo của mình.

Dưỡng tâm

Một người có thể không để ngoại vật quấy nhiễu, giữ được tâm tình bình thản, không màng danh lợi thì mới có thể dưỡng ra được phúc khí lâu dài.

Khi làm việc mà có thể xem vinh nhục cũng bình thường như đóa hoa kia sớm nở tối tàn thì mới hi vọng giữ được cho nội tâm mình bình lặng không kinh động. Người có thể xem chức vị đến rồi đi biến đổi thất thường tựa như mây tụ mây tan thì mới có thể giữ được tâm vô vi thanh tịnh. Người mà có thể được thì không hoan hỉ, mất cũng không ưu phiền, vinh sủng hay chịu nhục cũng không kinh động, ra đi hay ở lại cũng không bận tâm thì mới thực sự có phúc báo.

co-nhan-day-3-viec-tuyet-doi-khong-lam-de-bao-toan-phuc-duc

Lập thân

Đời người nhất định phải giữ cho bản thân mình trong sạch là phẩm đức đáng quý, không thông đồng với người khác làm việc xấu, việc ác. Không a du, nịnh bợ để giữ được bản tâm của mình mới mong giữ được phúc báo lâu dài.

Một người kết giao với dạng người thế nào thì tính cách và cuộc đời tự nhiên sẽ bị ảnh hưởng như thế ấy.

Một người cương trực công chính, làm việc không thiên vị thì có nhiều người ghét. Nhưng thà vậy để chọn được người tốt chơi với mình còn hơn chơi với kẻ tiểu nhân, không biết sẽ đâm sau lưng mình lúc nào.

loi-day-cua-co-nhan-thau-hieu-4-loi-day-nay-moi-su-an-yen-3-095752

Giữ hòa khí

Không vì cái danh nhỏ mà tranh đoạt, không vì phẫn giận nhỏ mà tranh cãi, khoan dung mới có thể hòa thuận với mọi người. Nhiều một chút khoan dung, ít một chút tức giận, lùi một bước biển rộng trời cao, giữ được hòa khí thì mọi sự sẽ thông thuận.

Không cùng người phàm trang lợi, không cùng văn sĩ tranh danh, không cùng người vô nghĩa cáu giận. Điều người phàm quan tâm nhất chính là lợi ích. Vì thế, đứng trước lợi ích họ tính toán chi li. Cho nên, cùng họ tranh lợi sẽ khiến bản thân tăng thêm phiền não. Văn sĩ có thể không vì năm đấu gạo mà khom lưng, nhưng đối diện với cái danh thì họ lại vô cùng để ý. Nếu không tôn trọng họ, không nể mặt họ thì họ sẽ liền tức giận.

Người vô nghĩa là những người luôn thích gây sự với người khác. Cho dù chúng ta có ngồi trong nhà thì họ cũng tìm cách gây sự. Bởi vậy nên một người không tranh giành thì sẽ giảm bớt được rất nhiều sự tình quấy nhiễu, rời xa được phiền não và tai họa, tâm linh người ấy sẽ yên tĩnh mà đạt được phúc báo.