Dưới đây là đoạn trích trong cuốn sách tiểu sử về danh thủ huyền thoại Zinedine Zidane của các tác giả Patrick Fort và Jean Philippe. Cuốn sách mang tựa đề “Zidane” được chỉnh lý và cập nhập thông tin mới vào năm 2018.
Bóng đá cũng phải tuân theo kinh tế thị trường
Mùa đông năm 2000 trôi qua ảm đạm đối với Zidane. Juventus bị loại ở vòng bảng Champions League 2000/01. Gia nhập đội bóng thành Torino mùa hè 1996, Zidane thua liên tiếp 2 trận chung kết giải đấu này vào năm 1997 và 1998. Mùa bóng tiếp theo, “Lão phu nhân” thành Turin chỉ lọt vào vòng 16 đội. Mùa tiếp theo nữa 1999/00, thậm chí Juve còn không được tham dự.
Với cầu thủ là linh hồn của ĐTQG Pháp giành cúp vô địch thế giới 1998 và châu Âu 2000, việc bị chiếc cúp Champions League lảng tránh thật là điều khó chịu. Zizou cũng quá mệt mỏi với Serie A và những hậu vệ thô bạo. Anh nghĩ đến những trải nghiệm khác. Về Pháp? Đó là giải đấu thiếu chất lượng. Một CLB Italy khác? Đó sẽ là một sự phản bội với Juve.
Tây Ban Nha hoặc Anh? Tây Ban Nha là điểm đến lý tưởng cho anh ấy, cả với tư cách là một VĐV và là một con người. La Liga với lối chơi ít cứng nhắc hơn ở Italy, thế trận phát triển hơn nhiều so với Premier League. Tây Ban Nha sẽ cho phép vợ anh Véronique có cơ hội kết nối lại với cội nguồn của mình. Nhưng không có gì là dễ dàng. Hợp đồng của “Zizou” không cho phép chuyển nhượng và Juve sẽ không tạo điều kiện cho anh ra đi.
Nhưng Florentino Perez, Chủ tịch Real Madrid không hề mơ mộng. Ông suy nghĩ thấu đáo, lên kế hoạch giật Zidane khỏi Juve. Perez nhận thức rõ rằng mọi thứ đều có thể xảy ra trong bóng đá. Là chủ tịch của tập đoàn xây dựng ACS lớn nhất ở Tây Ban Nha, ông Perez tin tất cả những gì mình cần làm là áp dụng các nguyên lý của nền kinh tế thị trường vào thế giới bóng đá bảo thủ. Biết cách nắm bắt các cơ hội, không do dự khi đầu tư vào các lợi ích tiềm năng và quan trọng nhất là không coi mọi việc là mặc định sẵn.
Trong ngành xây dựng, hợp đồng thuộc về người trả giá tốt nhất. Tại sao bóng đá lại khác? Luis Figo là bằng chứng sống. Để được bầu làm Chủ tịch Real Madrid vào năm 2000, ông Perez hứa trong chiến dịch tranh cử của mình rằng sẽ lấy ngôi sao người Bồ Đào Nha ra khỏi Barcelona, đối thủ đáng ghét của Real. “Bóng đá không vận hành như như vậy, Perez không biết gì về môn thể thao này”, đối thủ của ông, Lorenzo Sanz, Chủ tịch Real vào thời điểm đó, chế nhạo.
Điều mà Sanz nghĩ là một sự khoác lác hóa ra lại là một tuyệt chiêu. Perez thận trọng không tiết lộ phương pháp của mình cũng như hợp đồng bí mật thỏa thuận với người đại diện của Figo, người mà ông trả tiền để đổi lấy cam kết chắc chắn rằng Figo sẽ ký hợp đồng với Real. Với mức lương gần như không tưởng: 6 triệu euro một năm… tất nhiên là nếu Perez được bầu làm chủ tịch. Người đại diện tin rằng anh ta nhận được một tấm séc không có rủi ro, vì Perez đang kém xa Sanz trong cuộc đua chức chủ tịch. Nhưng anh đã nhầm. Perez đắc cử với chiêu bài Figo và lời hứa “mỗi năm sẽ có một ngôi sao đến Real Madrid”.
Kế hoạch hành động hoàn hảo của ông Perez
Trong khi đảm bảo tính khả thi về mặt ngân sách cho kế hoạch của mình, tháng 9/2000, ông Perez bắt đầu thực hiện một quy trình “phá hoại” kéo dài mà ngay cả Zidane cũng không biết gì. Ông hỏi về hợp đồng cầu thủ, đưa ra các dự đoán tài chính dựa trên doanh thu dự kiến khi “Zizou” đến và nghiên cứu các chi tiết pháp lý về vụ chuyển nhượng.
Tháng 5/2001, một số vụ rò rỉ, có lẽ do chính ông Perez giật dây, làm rung chuyển thế giới bóng đá. “Zidane sắp ký hợp đồng với Real”. Juve đưa ra lời từ chối. Real cũng vậy, mặc dù từ phía hậu trường tiếp tục thổi bùng tin đồn. Người hâm mộ Italy, và đặc biệt là các giám đốc của Juve, có một chút khó chịu, chưa kể đến sự lo lắng khi Real tiếp cận chính thức ban đầu chỉ để hỏi về giá chuyển nhượng.
“Zizou không phải để bán”, đó là câu trả lời từ Turin. Nhưng sự nghi ngờ đã được cài đặt trong tâm trí họ. Một cuộc đối thoại giữa hai bên không lắng nghe nhau tiếp tục trong vài tuần.
Cơ hội Real giành lấy Zidane không được đánh giá cao. “Tại sao Zidane không đến Real”, là tiêu đề trên tờ L’Équipe, tờ báo thường thông tin rất rõ về các vụ chuyển nhượng và có một mạng lưới được thiết lập tốt ở Torino. Nhưng tờ báo hiểu sai. Rất sai. Họ chỉ đơn giản là tiếp nối bầu không khí ở Juve, nơi không mang lại bất kỳ sự tin cậy nào cho tham vọng của Real. Nhưng Perez, “lính mới” từng bị Sanz, L’Équipe, Juve đánh giá thấp đi trước một bước. Perez thỏa thuận xong mọi điều khoản cá nhân với “Zizou”.
“Tôi muốn chơi ở Tây Ban Nha”, Zizou tuyên bố ngay lập tức. Người đại diện của anh, Alain Migliaccio tiếp xúc hàng ngày với các giám đốc của Juve, gia tăng áp lực. Tình hình không còn vãn hồi được nữa. Giữa “Zizou” và Juve lúc này đã có một hố sâu ngăn cách. Các Giám đốc Luciano Moggi và Roberto Bettega bắt đầu hiểu họ đang thua.
Giờ họ muốn Real phải trả giá đắt. “Không phải họ trả 62 triệu euro cho Luis Figo sao? Zidane giỏi hơn và do đó đắt hơn”, người Italy lý luận. “Nếu chúng tôi bán Zidane, chúng tôi sẽ phải mang đến cho người hâm mộ một đội bóng tử tế” là một bình luận được nghe thấy sau hậu trường. Cầu thủ người Czech, Pavel Nedved, lọt vào tầm ngắm của họ, vài tiền đạo và hậu vệ nữa.
Ban đầu, Zizou kín đáo, cho phép các CLB đàm phán. Ngày 23/6, sinh nhật lần thứ 29 của mình, anh phá vỡ sự im lặng, trả lời rõ ràng câu hỏi của tờ La Repubblica: “Nếu chuyện tùy thuộc vào tôi, tôi đã ở Real Madrid rồi”. Ngày 7/7, đàm phán kết thúc. Được hai CLB giữ bí mật, mức phí dao động trong khoảng 73 đến 76 triệu euro, tùy vào phương pháp tính toán. Cuối cùng nó được làm tròn 75 triệu euro. Đó là vụ chuyển nhượng đắt giá nhất trong lịch sử bóng đá cho đến khi đó.
“Zizou” ra đi, dù gì cũng chỉ để lại một Juve dường như bất lực trong việc giành lại chức vô địch Serie A, chứ không nói đến Champions League. “Zidane mang tính giải trí nhiều hơn là hữu dụng”, Gianni Agnelli nói. Chủ tịch danh dự của hãng xe Fiat và ông chủ của Juve, một doanh nhân sắc sảo, có thể rất vui mừng với cuộc chuyển nhượng có lãi.
Chiều 8/7/2001, sau kỳ nghỉ cùng gia đình ở bờ tây nước Mỹ, Zidane đến Madrid… tại một căn cứ không quân ở vùng ngoại ô Torrejon, trên một chiếc máy bay riêng do Real bí mật thuê, đảm bảo cho sự kín đáo và yên tĩnh. Jorge Valdano, Tổng giám đốc Real, chào đón và đưa anh đến nghỉ tại một khách sạn gần sân Santiago Bernabeu, với một cái tên khác.
Ngày hôm sau 9/7, cả giới truyền thông và dư luận thế giới sững sờ khi Zidane ra mắt ở Real Madrid tại một buổi lễ mà các nhà tài trợ phải trả tiền. Zizou chưa đá quả bóng nào cho Real, Perez đã thu được tiền. “Zizoumania” bắt đầu…
“Tôi ngạc nhiên với những con số. Tôi không xứng đáng. Không có cầu thủ nào trên thế giới xứng đáng, nhưng đó là cách mọi thứ diễn ra”, “Zizou” nói. Anh phân tích chiến lược của Juve: “Ở tuổi 29, đó là cơ hội cuối cùng của Juve để có được mức giá tốt cho vụ chuyển nhượng của tôi. Sau đó, thật khó để bán tôi với giá như vậy. Và họ có thể dùng tiền để xây dựng lại đội hình”.