Người ta ví, đời người giống như một vở kịch. Trong vở kịch ấy, mỗi người đều có thể tự mình lựa chọn vai diễn cho bản thân mình. Có đôi khi, nhìn vào những trí huệ và cảm ngộ về cuộc đời của người khác, chúng ta có thể cảm thụ được chúng, ít nhất cũng làm thay đổi quan niệm sống của mình.
Yêu và hận
Có một sự thành công chính là không bao giờ từ bỏ, lại có sự thành công gọi là tiếp tục kiên trì nỗ lực. Sự lười biếng trong quá khứ sẽ quyết định thất bại của ngày hôm nay. Tình yêu cũng thế, không thể biếng nhác mà mơ mộng về một ngày hạnh phúc, bởi nếu không có sự nỗ lực vun bồi tình cảm từ cả hai phía, sẽ chẳng thể xây nên một mái nhà.
Đôi khi, điều khiến chúng ta xa rời nhau không phải là khoảng cách và thời gian, mà là sự dối gạt và những lời giả dối trong hiện thực.
Mất và được
Nhiều lúc chúng ta tự hỏi: Phải chăng hạnh phúc đã thực sự trôi xa?
Nhưng có những việc, không cần tìm kiếm nó vẫn hiện trước mắt bạn. Bởi lẽ bạn không lo lắng nó sẽ mất đi. Vậy nên có mong mỏi nên mới có được có mất. Mọi việc hãy coi nhẹ một chút, đừng quá vấn vương, đừng so đo những điều đúng đúng sai sai. Tâm của mỗi người đều như củ hành tây vậy, được bao bọc tầng tầng lớp lớp, hết lớp này đến lớp khác.
Một người lớn lên tốt đẹp như vậy, xuất sắc như vậy nhưng tự bản thân lại không biết thì chính là khí chất, phong độ. Một người giàu có như vậy, có tài hoa như vậy nhưng người khác lại không biết, đây là tu dưỡng.
Nước mắt và nụ cười
Con người chúng ta chỉ khi gặp những hoàn cảnh trớ trêu thì mới biết ai là người chân thành nhất, ai là người quan tâm mình nhất. Bạn muốn đắc được thứ gì thông thường cũng phải dành thời gian cho nó cùng những giọt nước mắt và sự đau khổ.
Nhưng cũng đừng khóc, cũng đừng buồn, chẳng qua hạnh phúc ấy vốn dĩ không thuộc về bạn mà thôi.
Không trải qua mưa gió đâu có thể thấy được cầu vồng lung linh khoe sắc? Tâm thái khác nhau thì cảnh ngộ trong kiếp nhân sinh lại càng cách biệt như trên trời dưới đất.
Khi bạn chuẩn bị một trái tim điềm tĩnh, sẵn sàng đón nhận mọi chuyện thì lúc đó cuộc đời mới an yên được. Con người còn sống ngày nào, chính là phúc khí, phải biết trân quý. Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt, như thế thân mới có thể thoải mái mà tâm cũng thoải mái.