Nhà là nơi chúng ta muốn tìm về nhất sau những chuỗi ngày mệt mỏi. Là điểm tựa để chúng ta tìm những thảnh thơi sau bộn bề cuộc sống. Nhà cũng là cái nôi để tạo ra sự thịnh vượng đời đời.
Khi còn trẻ, hầu hết chúng ta luôn nghĩ rằng, thế giới bên ngoài thật rộng lớn và tươi đẹp, mong mỏi sẽ là nơi gắn bó suốt quãng đời sau này. Sau khi nghỉ hưu, mọi người mới chợt nhận ra rằng: Con đường trở về nhà, mới là phong cảnh tươi đẹp nhất của đời người.
Nhà, không chỉ là điểm tựa tinh thần vững chắc, mà là nơi “ấp ủ” những hy vọng, niềm tin trong tương lai.
Tục ngữ dân gian có câu: “Nhà không có tiếng ồn thì không phải là nhà, nhà không có tiếng ồn cũng khó mà trở nên phú quý”. Tiếng ồn ở đây không phải nói về sự cãi vã hay buồn tẻ, mà nói đến sự ‘sống động, sung túc và sinh cơ”.
Một gia đình hạnh phúc, nhất định phải có âm thanh và tiếng ồn. Nếu không khí trong gia đình quá trầm mặc, tịch mịch, thì sẽ thiếu niềm vui, khiến cho các thành viên trong gia đình cảm thấy khó chịu.
Thứ nhất, tiếng “cười nói” của con trẻ trong nhà, mang lại niềm vui và hy vọng cho gia đình
Có một câu hát nổi tiếng như sau: “Thời gian trôi đi đâu mất rồi? Vẫn chưa tận hưởng trọn vẹn tuổi trẻ mà đã già đi rồi, sinh con nuôi con vất vả cả một đời, trong đầu não đều là tiếng con khóc, con cười”.
Khi cha mẹ già đi, con cái đã trưởng thành, cha mẹ càng già đi, họ đã trở thành ông bà.
Rất nhiều người già đang loay hoay với câu hỏi: “Liệu có cần trông coi cháu không?”. Suy cho cùng, sức khỏe là có giới hạn, kiến thức cũng có phần lạc hậu. Về phương diện chăm sóc và giáo dục cháu, thì quả thực là ‘lực bất tòng tâm’. Nhưng con cái đều bận việc, ông bà không giúp một tay, thì cũng không đành lòng. Tuy nhiên, đối với một số người cao tuổi, “bận rộn” bên con cháu, cũng chính là niềm vui, niềm an ủi của tuổi già”.
Từ xưa đến nay, lời chúc tốt đẹp nhất dành cho nhũng người cao tuổi, chính là: “Chúc ông/bà sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn”. Ý nghĩa rằng, con cháu là phúc đức, là món quà quý từ Trời cao, cũng là nguồn hy vọng của gia tộc.
Nếu một gia đình lâu ngày không có tiếng cười nói của con trẻ, người cao tuổi trong gia đình sẽ luôn cảm thấy thiếu vắng một thứ gì đó. Âm thanh ‘ầm ĩ’ từ tiếng cười, tiếng nói, thực chất là nguồn vui, là sự kỳ vọng vào tương lai, tiếp nối huyết thống cũng như gửi gắm vào một tương lai tươi sáng.
Thứ 2, tiếng ‘càm ràm’ của người vợ, thực chất chính là tình yêu đích thực
Vợ chồng sống với nhau hòa thuận thì sẽ không thường xuyên xảy ra cãi vả. Tuy nhiên, trong cuộc sống hôn nhân sẽ không tránh khỏi những lúc vợ chồng bất hòa ý kiến.
Thông thường, khi vợ chồng xảy ra mâu thuẫn, người đàn ông rất nhanh có thể im lặng, người vợ đôi khi lại không thể ngừng ‘càm ràm, phàn nàn’.
Người xưa có câu: “Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi”, cũng như một câu nói mà một nhà tư vấn tình yêu từng chia sẻ: “Những lời khó nghe, chỉ những người yêu và thật lòng muốn tốt cho bạn nói nói ra. Đó là những lời thật lòng. Hãy coi chừng trước những lời đường mật ngoài kia, đó có thể là ‘cạm bẫy’ của bạn”.
Khi về già, cảm xúc hiếm có nhất là được nắm tay vợ. Nếu bạn hiểu nó một cách thấu đáo và biết cách trân quý những lời lẽ “càm ràm” của người vợ, thì những lời ‘càm ràm’ đó sẽ trở nên đáng yêu, mềm mại hơn bao giờ hết.
Đôi khi, người vợ ‘càm ràm’ với chồng một chút, điều đó không nhất định là không tốt. ‘Càm ràm’ của người vợ thể hiện sự quan tâm và nâng niu tình cảm gia đình, khát vọng xây dựng nên một mái ấm hạnh phúc. Thực chất, đó chính là tình yêu đích thực.
Ngược lại, nếu một người phụ nữ luôn thờ ơ, lạnh nhạt với chính gia đình của mình, cô ấy sẽ không thèm muốn nói một lời. Đôi khi, sự im lặng đến lạnh lùng với nhau còn đáng sợ hơn cả sự tan vỡ.
Đàn ông à, hãy trân trọng những người vợ biết cách ‘càm ràm’.
Tiếng đọc sách của con trẻ, chính là hy vọng và nền tảng của gia đình
Đọc sách có thể cải biến vận mệnh cuộc đời con trẻ, thậm chí có thể thay đổi vận mệnh trong gia đình. Trong nhà thường xuyên nghe thấy tiếng trẻ đọc sách, điều này nói lên rằng gia đình này rất coi trọng giáo dục. Trẻ nhỏ yêu thích học tập, vậy nhà này rất có khả năng sẽ hưng vượng.
Người xưa nói: Con cái là lộc Trời cho, là sợi dây gắn kết của gia đình, là huyết mạch truyền thừa, cũng là niềm hy vọng cho tương lai.
Trung Hoa có gia tộc Bùi Thị, được truyền thừa hơn 2.000 năm, thật hiếm có trên đời. Tương truyền, trong gia phả của dòng họ Bùi, có 59 vị tể tướng, 59 vị tướng quân, có khoảng 1.000 người nổi tiếng trong lịch sử; làm quan thất phẩm trở lên cũng có hơn 3.000 người.
Đặc biệt là, trong dòng tộc có một quy định: Người không thi đậu tú tài không được vào nhà thờ tổ tiên.
Bùi gia từ trên xuống dưới, vô luận là già hay trẻ, tay không rời quyển sách. Tể tướng Bùi Viêm thời Võ Tắc Thiên, năm xưa tại Hoằng Văn quán đọc sách. Mỗi khi có ngày nghỉ, những bạn học đều đi ra ngoài vui chơi, chỉ có ông vẫn đọc sách không ngừng.
Triều đình tìm người hiền đức, tiến cử ông làm quan, lại bị ông từ chối, lấy lý do là “sách đọc chưa xong”. Ông chăm chỉ học hành 10 năm, về sau tự mình thi đậu khoa cử.
Danh tướng Bùi Hưu thời Đường Tuyên Tông, thuở nhỏ cùng hai người anh em đi học. Ban ngày bàn luận kinh sách, ban đêm nghiên cứu thơ phú, nhiều năm không ra khỏi nhà. Về sau anh em ba người đều thi đỗ tiến sĩ.
Bởi vậy mới nói, trong nhà có 3 ‘tiếng ồn’ này có thể khiến gia đình hưng thịnh, có lợi cho con cháu, tạo nên phúc khí và niềm hy vọng cho gia đình.