Sống ở đời việc cho – nhận, giúp và được giúp đỡ là điều cần thiết. Tuy nhiên, không phải việc gì cũng nên giúp, thứ gì cũng nên cho vay.

Sống ở đời, việc vay, mượn giúp đỡ nhau là điều cần thiết. Bạn có thể giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn, đến khi bạn gặp trở ngại, bạn cũng được nhận sự giúp đỡ.  Thế nhưng, giúp đỡ cũng phải đúng đối tượng, không phải ai cũng đáng để bạn chia sẻ lòng tốt của mình.

Trong cuộc sống này, chúng ta không thể tránh khỏi việc phải mượn đồ của người khác. Những đồ đạc này có thể là vật dụng gia đình đến những đồ dùng trong công việc và học tập. Đặc biệt với vùng nông thôn xưa, cuộc sống người dân còn túng thiếu và khó khăn, việc họ thiếu gạo, thiếu muối hay thiếu mắm, sang hàng xóm vay mượn là chuyện thường tình. 

1

Chính sự nhờ vả, giúp đỡ qua lại đôi bên khiến tình làng nghĩa xóm càng thêm khăng khít, bền chặt. Nhiều nơi phong tục tập quán vẫn còn đậm nét, không ít vùng quê vẫn lưu giữ một số phong tục, câu nói dân gian từ xưa. Trong đó, về chuyện vay mượn, cổ nhân có câu rằng: “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”.

Đọc xong câu nói này, ắt hẳn nhiều người thắc mắc, tại sao có thể vay gạo, mượn áo nhưng lại không nên vay củi, mượn giày? Hóa ra câu nói này có ý nghĩa vô cùng sâu xa, ẩn chứa trí tuệ uyên thâm của người xưa. 

Vay gạo không vay củi

Thực tế, ý nghĩa câu nói này có thể được hiểu theo một cách đơn giản. Ở nông thôn, người ta có thể vay gạo nhưng khi bạn vay củi, họ có thể sẽ không đồng ý.

Người xưa quan niệm: “Khi mở cửa nhà thường có bảy thứ: Củi, gạo, dầu, muối, tương, giấm, trà”. Trong đó, củi đứng đầu tiên và đại diện cho những vật dụng cơ bản nhất trong nhà cũng như trong cuộc sống. Nếu không có củi thì bạn không thể nhóm lửa để sinh hoạt. Vì thế, với người dân nông thôn, củi là vật dụng hết sức quan trọng và cần thiết. 

Người xưa cũng cho rằng so với gạo, củi khó đo lường hơn. Gạo được tính thành từng bát, còn củi thì bó thành bó khác nhau, khi trả lại rất khó tương xứng.

2

Do đó, ở thôn quê ngày xưa, để tránh xảy ra xích mích, hiểu lầm giữa hàng xóm với nhau, họ thường tránh việc cho nhau vay mượn củi. Đặc biệt, từ “柴” (củi) trong tiếng Hán đồng âm với “财” (tài). Người xưa cũng cho rằng: Mượn củi chính là lấy đi “tài khí” của gia đình người khác nên phải kiêng kỵ.

Tuy nhiên, nếu xét sâu xa hơn, câu nói này còn có ý nghĩa rằng: “Chỉ nên giúp đỡ người nghèo, không nên giúp đỡ người lười”.  

Dù rất quan trọng với đời sống người dân nhưng củi không phải là thứ hiếm. Chỉ cần chăm chỉ, chịu khó đi nhặt thì họ sẽ chẳng thiếu củi để dùng trong nhà. Ở đây, người đi vay củi là những người lười biếng, không muốn lao động, chỉ trực chờ đi vay mượn người khác để có được miếng ăn. 

Sống ở đời, giúp đỡ nhau là điều cần thiết. Bạn có thể giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn, giúp họ có một bữa no để có sức khỏe, tiếp tục cày cuốc, phấn đấu. Thế nhưng, giúp đỡ cũng phải đúng đối tượng, không phải ai cũng đáng để bạn chia sẻ lòng tốt của mình.

Với những người lười biếng, đến việc nhặt củi cũng không muốn làm thì không xứng đáng nhận được sự giúp đỡ. Sự lười biếng, ỷ lại khiến họ nghèo vẫn hoàn nghèo, không có động lực để phát triển bản thân. Câu nói này đến nay vẫn còn giữ nguyên giá trị. Giúp người là tốt nhưng hãy trao lòng tốt đúng cách và đúng đối tượng.

Mượn áo chứ không mượn giày

Người già ở nông thôn thường quan niệm, trẻ em và đặc biệt là trẻ em xuất thân từ những gia đình nghèo khó khi mặc lại quần áo của người khác sẽ mang đến vận may.  Do đó, việc mượn quần áo của người khác vừa có thể “lấy may”, vừa không ảnh hưởng đến tài lộc cũng sự may mắn của chính mình.

Cổ nhân còn có câu: “Thà thử quan tài hơn thử giày”, câu nói này cho thấy, người xưa rất chú trọng giày dép. Thời cổ đại, bàn chân là bộ phận riêng tư và nhạy cảm. Trong đó, giày dép là đồ bó sát cả bàn chân, nên không thể tùy ý cho mượn. Nếu giày dép bị người khác đi thì trong mắt người ta đó là chiếc giày đã bị hỏng, giày hỏng mang ý nghĩa xấu, không tốt với chủ nhân của nó. 

Trong tiếng Hán, từ “鞋” (giày) còn đồng nghĩa với từ “孩” (con cái), mượn giày cũng đồng nghĩa với cho mượn con cái, cách nói này ý chỉ việc không may mắn. Ngày xưa, đa số mọi người đều đi dép rơm, chỉ cần chăm chỉ một chút là có thể tự làm đôi dép cho riêng mình. Vì thế, họ không cho người khác mượn giày, cũng không cho người khác vay củi.

3

Trong thời đại phát triển như ngày nay, người ta không còn vay mượn nhau gạo củi, hay quần áo, giày dép như trước nữa. Tuy nhiên câu nói “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày” của người xưa vẫn giữ nguyên được giá trị. Đây là lời nhắc nhở mọi người trước khi giúp đỡ người khác cần phải xem xét đối phương có xứng đáng nhận được lòng tốt này hay không.

Thực tế, một lần cho vay và một lần trả lại là một vấn đề rất đơn giản. Tuy nhiên, trong mối quan hệ vay và trả không chỉ phản ánh sự tu dưỡng đạo đức, mà còn thể hiện sự đối đáp tình nghĩa giữa con người với nhau.